Giản Tích hôn anh hồi lâu, mới tách môi ra, đưa mắt nhìn anh.
Hạ Nhiên không tính là phối hợp, đầu lưỡi ngơ ngác trơ như gỗ, chẳng khác nào cục đá.
Giản Tích hỏi anh: “Anh sao vậy? Không muốn làm lành với em à?”
Hạ Nhiên yên lặng lắc đầu.
Giản Tích im lặng hai giây liền xoay người, “Đi lên đi, Lục Hãn Kiêu đang đợi chúng ta.”
Vừa dứt lời, Hạ Nhiên liền từ phía sau ôm lây cô, nhỏ giọng nói: “Bà xã, thực xin lỗi.”
Giản Tích đỏ mắt. “Dạ.”
“Anh về sau không bao giờ làm như vậy nữa.”
“Vâng.”
“Đêm đó đầu óc anh bị điên rồi nên mới làm ra những chuyện như vậy.”
“Anh biết vậy là tốt.”
Cánh tay Hạ Nhiên đặc biệt dùng sức, Giản Tích không nhịn được nữa, “Anh muốn bóp chết em à?”
Anh vẫn không buông, “Đừng nhúc nhích, cho anh ôm một tí.”
Giản Tích khó chịu mà vặn vẹo đầu, “Không phải, vết thương trên người em đau quá.”
Hạ Nhiên lật đật buông tay, đau lòng mà nhìn cô.
Giản Tích nhướng mày, thập phần hài lòng vì bộ dáng nhận sai của anh.
Hai người quay về ghế lô, dọc theo đường đi, Giản Tích vẫn còn tỏ ra xa cách với anh, Hạ Nhiên vốn là có thẹn trong lòng, muốn rút ngắn khoảng cách nhưng không dám mở miệng nói lời nào. Loại không khí lành lạnh, nhàn nhạt này như có như không vẫn quanh quẩn.
Dù đã làm lành, nhưng vết nứt vẫn còn đó.
Vừa đến nơi, có thể nghe được giọng ca vàng của Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngot/2989663/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.