Tài xế xe taxi lái xe một đường mà không dám nói tiếng nào, Hạ Nhiên như một thú bị vây hãm, âm thầm chiến đấu với chính bản thân mình.
Về tới đường Nha Đề, Hạ Nhiên như một cái xác không hồn mở cửa đi vào.
Bà ngoại vừa nghe động tĩnh, phe phẩy mà khoe với anh vật quý trên tay: “Hôm nay bà đi chùa cầu phúc, bà xin cho con với Tiểu Tích mỗi đứa một cái.”
Trong tay bà ngoại cầm hai cái bùa bình an màu đỏ, xoay người lại sửng sốt, “Hả?”
Hạ Nhiên như người bị rút đi linh hồn, hoàn toàn không có được thần thái thường ngày.
Bà ngoại lo lắng, “Thân thể không thoải mái là do gặp phải những chuyện không thoải mái hả con?”
Hạ Nhiên quay về phòng ngủ liền khóa trái cửa, “Bịch” một tiếng nằm dài trên giường, cả người ngây ngốc.
Mở mắt, hình ảnh Giản Tích nhăn mặt khóc hiện lên, còn nhắm mắt lại hình ảnh cô kinh hoảng thất thố chạy đuổi theo xe.
Hạ Nhiên rõ ràng, chính xác cảm nhận được cái gì gọi là sống không bằng chết.
Tiếng bà ngoại nhẹ nhàng gõ cửa vang lên, sau đó không hề có âm thanh gì khác. Không bao lâu, bà ngoại lặng lẽ nhét một vật nhỏ vào bên dưới kẹt cửa.
Hạ Nhiên gối đầu lên cánh tay, liếc mắt nhìn một cái, là bùa bình an có thêu tên anh.
Bà ngoại cũng thật là tinh ý, đôi mắt có thể nhìn thấu nhân tâm, đại khái bà cũng đã đoán được, cháu dâu đã không còn nữa.
Nghĩ vậy, Hạ Nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngot/2989659/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.