Sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ được giao, Đào Tinh Lai tung tăng chạy lên lầu hai.
“Chị, sao chị lại như như thế này, sao không ở lại hiện trường trực tiếp xem Tiểu Đào chỉnh Lão Đào chứ? Chị không phải là chị ruột của em à?”
“Không phải.” Giản Tích ngồi xếp bằng trên giường chơi di dộng, cũng không thèm ngẩng đầu đáp.
“Thật là, rốt cuộc thì lớn lên em vẫn xinh đẹp hơn chị.” Đào Tinh Lai mở cửa tủ quần áo, soi gương chỉnh lại cổ áo.
Giản Tích không thèm để ý đến cậu ta, trực tiếp dời qua mép giường, tiếp tục chơi điện thoại.
“Trời đất, chị thật là cổ lỗ sĩ quá đi, chị bao nhiêu tuổi rồi, vậy mà còn chơi trò xếp gạch Tetris thế này.” Đào Tinh Lai cúi đầu lại gần, đưa mắt vừa thấy, “Ai da, cái này đặt bên trái, bên trái ấy, đúng rồi.”
Một bàn tay Giản Tích với ra lấy cái gối ôm gần đó che kín mặt cậu, “Thật lắm lời.”
“Chị đừng có tức giận, em có tin tức tốt muốn nói với chị đây, chị có muốn nghe không thì bảo?” Đào Tinh Lai đem gối ôm ôm trước ngực, cằm cọ cọ vẻ mặt đắc ý.
Giản Tích, “Không nghe, đừng nói, không cần nói cho chị, từ giờ trở đi em không cần mở miệng đâu, cũng không được lầm bầm, ai nói trước người đó bị phạt một trăm đồng, thời gian bắt đầu.”
Đào Tinh Lai: “…”
Giản Tích quá hiểu cậu em trai của mình, không thể đồng ý với cậu ấy, nếu không cả đêm nay lỗ tai không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngot/2989649/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.