Thím Trương đứng trong bếp nhìn Diệp Hạo ngồi ăn sáng với con gấu bông đặt ở trên bàn mà lòng tràn đầy ân hận. Bưng lên cho anh một chén canh nữa, bà lẳng lặng đặt xuống.
" Cô ấy không sao, vết thương rất nhỏ. chỉ cần chủ ý không đụng nước vài ngày là sẽ ổn " Diệp Hạo liếc nhìn vẻ mặt buồn bã của thím Trương liền lên tiếng.
" Cậu chủ, tôi không nên sơ ý như vậy. làm hại cậu cả đêm vất vả " Thím Trương vẫn còn áy náy.
" Không sao, thím cứ đi làm việc của mình ".. Nghe Diệp Hạo nói vậy, biết là cậu chủ này nói không trách chính là không trách, cũng tự an ủi mình đi dọn dẹp đồ trong bếp.
Sáng nay vừa mở cửa thì thấy Diệp Hạo vẫn còn ở nhà, lại đang nằm co ro ngủ trên chiếc ghế sô pha ngắn bà thấy là lạ, nhìn đến phòng của Nhạc Ân lại thấy cửa phòng mở lại càng thêm khó hiểu. Nhưng nhìn sang đống mảnh vỡ bên cửa ra vào thì hoàn toàn cả kinh, bà biết có chuyện đã xảy ra. Ngay lúc đó, đã thấy Diệp Hạo ngồi dậy. bàn tay xoa xoa trán, cả người thấy thật mệt mỏi.
Không mệt mỏi sao được, đêm hôm qua băng bó xong đã 2h sáng, anh đi cất hộp bông băng rồi dọn dẹp đống mảnh vỡ quay trở về vẫn cứ thấy cô cúi đầu ngồi như vậy, sau khi nói một tiếng đau làm anh kinh ngạc, cô im lặng, anh thử hỏi lại cô vẫn cúi đầu im lặng, anh đành tiếp tục băng bó cho cô. Nhìn cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc/1913282/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.