Nhờ có Diệp Hạo ở nhà mà bữa cơm này thật vui vẻ, Nhạc Ân cả người còn mệt, hơi yếu, vậy mà như được tiếp thêm sức sống, suốt bữa ăn ngoan ngoãn ăn cơm, lại chăm chỉ trả lời mấy câu hỏi của Diệp Hạo, khuôn mặt cũng luôn tười cười, đủ hình đủ dáng, khác xa bộ dạng mấy ngày trước, thím Trương nhìn mà hoa cả mắt lên.
Diệp Hạo biết cô còn yếu, chỉ cho ăn vừa cơm, gắp toàn thức ăn nhạt,anh cứ gắp là cô sẽ ăn. Cuối cùng Diệp Hạo nhíu mày, hôm nay cô thật khác lạ. Mọi hôm anh gắp cho cũng sẽ ăn, nhưng chậm rãi từ từ mà ăn, có khi còn ngọ ngoạy qua lại, nhăn mặt nhíu mày vài cái mới ăn, sao hôm nay ngoan ngoãn bất thường, phồng má mà nhét cơm vào.
Nhạc Ân ăn chưa hết chén cơm đã no rồi, miệng hơi nhạt ăn cũng không ngon mấy, cô ngồi nhìn miếng cơm còn lại trong chén, Nhạc Ân mím môi suy tư, bên này Diệp Hạo thấy cô lạ lạ đã ngừng gắp thức ăn cho. Anh hỏi:
" Ân Ân, no chưa?" anh thấy cô dường như đang cố nhét cơm vào hơn là đang ăn cơm ngon miệng, anh sợ cô no quá mà cố ăn thì không tốt cho cơ thể lúc này, nhưng cô sao lại cố ăn, muốn lấy gấu ư?
Nghĩ vậy bèn nói tiếp:" Ân Ân hôm nay rất giỏi, không cần ăn hết chén cơm đó cũng sẽ có gấu ", lại nhìn cô trêu chọc " mấy hôm nay lười biếng ăn cũng sẽ không bị lấy lại gấu "
Nhạc Ân đang chú tâm suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc/1913258/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.