Diệp Hạo ôm Nhạc Ân một lúc thât lâu, cuối cùng hôn khẽ lên trán vợ một cái mới buông tay để lái xe về nhà, trên khuôn mặt anh hiện lên nụ cười dù nhạt nhưng cho thấy tâm tình anh đang rất vui. Mỗi lần có chuyện với bà Diệp, dù anh không mảy may quan tâm bà ta nói gì, nhưng bà ta luôn làm anh nhớ về mẹ, điều đó làm anh nhớ về quá khứ, còn bây giờ, đã có Nhạc Ân bên cạnh, anh đã không còn những phiền muộn kia đeo bám nữa, có cô thật tốt mà, Diệp Hạo nghĩ vậy càng vui vẻ hơn.
Nhạc Ân nhìn qua Diệp Hạo, ánh mắt cũng hiện lên tia vui mừng. Dù ngây ngốc không hiểu được lòng người nhưng hồi nãy Nhạc Ân cảm nhận được Diệp Hạo bất thường, Nhạc Ân thấy rất lo lắng, giờ thì không sao nữa rồi.
Hai người nhanh chóng về đến nhà, Diệp Hạo cho xe vào sân rồi đi mở cửa, xong mới tới mở cửa xe đưa Nhạc Ân vào nhà.
" Ngồi đó, anh đi pha nước tắm cho em " Diệp Hạo đặt tạm con hổ nhồi bông lên giường cho Nhạc Ân ôm, rồi đi vào phòng tắm, chút nữa rồi hẵng tính sổ với nó sau.
" Được a " Nhạc Ân ngoan ngõan leo lên giường ôm con hổ, trên giường đã đầy mấy con thú bông rồi.
Diệp Hạo pha nước xong thì đi lấy áo quần cho Nhạc Ân, bây giờ thì anh hiểu vì sao lúc đầu áo quần Nhạc Ân có 2 loại rồi, áo ngủ pijama là để mặc mùa hè, còn đồ thể thao là mặc khi trời lạnh. Nhanh chóng lấy một bộ đồ thể thao, Diệp Hạo đi tới buộc tóc cho Nhạc Ân.
" Đợi anh chút " Diệp Hạo buộc tóc cho cô xong thì đi ra khỏi phòng, Nhạc Ân cũng không biết anh muốn làm gì nữa, lát sau thấy anh đem áo quần của mình trở về lại
" Andy, Andy tắm ở đây a" Nhạc Ân tò mò, bình thường hai người hai phòng cơ mà
" Ừ " Diệp Hạo thản nhiên kéo tay Nhạc Ân đang cau mày nhìn anh đi vào phòng, lấy áo quần hai ngươi treo lên, rồi nhanh chóng thoát áo quần của mình.
" Ân tự tắm được " Nhạc Ân nhìn bàn tay đang cởi áo cho mình kháng nghị
" Trời hơi lạnh rồi, em lại tắm lâu, dễ bị cảm lạnh " Diệp Hạo đưa ra một lý do
" Ân sẽ tắm nhanh " Nhạc Ân chu môi, nhăn nhó nhìn bàn tay đang cởi quần của mình
" Lúc nào em cũng nói vậy nhưng có làm được đâu " Diệp Hạo bình thản mà trả lời, nhanh chóng vứt cái thứ cuối cùng che trên người cô vợ nhỏ sang một bên, anh đứng dậy đưa hai tay ôm lấy khuôn mặt cô, giọng khàn khàn " Anh tắm cho em nhanh hơn, lại ấm hơn ", nói xong nhanh chóng kéo cô vợ nhiều chuyện vào bồn tắm,
Lúc còn ở nhà Diệp lão, Diệp Hạo đã nén nhịn lắm rồi, thề lúc về nhất định phải ăn cô ngay lập tức, lại thêm câu chuyện của bà Diệp, Diệp Hạo càng không thể nén nhịn nổi nửa, nhanh chóng ra tay,trước hết là việc tắm hàng ngày phải được tranh thủ làm nhanh chóng.
................
"Andy, ngứa... a ha ha... đừng sờ chỗ đó mà " Nhạc Ân cuống cuồng né tránh bàn tay Diệp Hạo lại bị Diệp Hạo nhanh chóng kéo cả người vào lòng
" Đừng lộn xộn, em tắm như vậy hèn gì lâu thì phải " Anh thả cô vào bồn tắm, đã thấy cô chìm nghỉm nhắm mắt hưởng thụ, anh mà không ra tay chắc cô nằm đến nửa tiếng " Sau này anh sẽ tắm cho em, đến khi nào em tự giác tắm nhanh thì anh sẽ suy nghĩ lại " Diệp Hạo miệng nói, bàn tay đều đều xát nhẹ sau lưng của Nhạc Ân
" Ân biết rồi mà, sau này tắm nhanh " Nhạc Ân ngồi xoay lưng với Diệp Hạo, cứ uốn éo người sợ Diệp Hạo đụng trúng chỗ gây nhột.
" Chuyện sau này thì sau này tính " Diệp Hạo nhếch miệng, nhìn tấm lưng trắng ngần, bàn tay lại cảm nhận được sự mịn màng trơn láng, anh nuốt nước miếng cho cái cổ khô khốc, biết bản thân mình không chịu được nữa, Diệp Hạo nhanh chóng ôm Nhạc Ân đứng dậy
" Hả?? Sao thế Andy??" Nhạc Ân bị ôm dậy bất ngờ, lại thấy Diệp Hạo với lấy cái khăn tắm lau cho anh xong thì bọc cô lại, không trả lời câu hỏi, bế cô ra khỏi phòng tắm
" Chúng ta làm chuyện vợ chồng thôi " Diệp Hạo đặt Nhạc Ân xuống giường, lau khô người cho cô, lùa mấy con thú nhồi bông xuống giường, nhào lên đè cô xuống
" Andy đáng ghét, ngày nào cũng làm a " Nhạc Ân kháng cự quyết liệt, lúc nào Diệp Hạo cũng như vậy, hùng hổ chèn ép cô mà thôi
" Ân Ân, chúng ta là vợ chồng đúng không?" Diệp Hạo hôn lên cổ cô, dụ dỗ
" Nhưng mà... "
" Anh đã nói, chỉ có vợ chồng thương nhau mới làm như thế này, Ân Ân không thương anh sao " Diệp Hạo cà chóp mũi của mình lên chóp mũi nhỏ, nhìn say đắm vào đôi mắt to tròn đối diện
" Ân thương mà, nhưng...."
" Lại còn nhưng, thế mà bảo thương sao..." Diệp Hạo cười thầm, môi bắt đầu chà xát môi cô
" Ư... không nhưng nữa " Nhạc Ân chu môi, vô tình đè mạnh môi Diệp Hạo
" Ngoan lắm " Diệp Hạo nhân cơ hội ngậm chặt cái miệng nhỏ, kháng nghị đã bị vô hiệu, bàn tay Diệp Hạo bắt đầu hành động
..........
" Ân Ân, mở mắt ra... " Diệp Hạo nhẹ nhàng đi vào bên trong cơ thể Nhạc Ân, nhìn khuôn mặt ửng hồng đang từ từ mở mắt, anh cúi xuống khẽ hôn nhẹ lên trán cô, thì thào " Em có biết, em quan trọng với anh thế nào không?", không cần cô hỏi lại, cũng không trả lời cho cô, Diệp Hạo dùng cách thức mạnh mẽ nhất chiếm lấy cơ thể bé nhỏ dưới thân mình
" A.... " Nhạc Ân co rút cả người, môi run run nói không nên lời, cô nghe được câu hỏi của Diệp Hạo, nhưng cô không hiểu ý nghĩa, chỉ vô thức vòng tay ôm cổ anh lại mà rên rỉ
Diệp Hạo mĩm cười, càng điên cuồng hơn nữa...
Đến cuối cùng, lúc anh gục người xuống ôm chặt Nhạc Ân mà thở,anh mới lẩm bẩm câu trả lời
" Ân Ân, em còn quan trọng hơn cả sinh mệnh của anh, vợ ngốc "
" Vâng, Đại thiếu gia đang khảo sát tình hình, cậu ấy nói ngày mốt sẽ có kết quả "
" Được rồi, anh ra ngoài đi "
" Vâng "
Một tháng, 1 khu đất phía Bắc, không một ai biết được tầm quan trọng to lớn của khu đất đó đối với Diệp gia, chỉ có đối thủ, anh thua. Một tháng, một dự án đầu tư cấp quốc gia vào tỉnh Y, một khu kinh tế trọng điểm mới nổi của cả nước, anh lại thua. Một tháng, hôm qua, lại thêm một hợp đồng hợp tác làm ăn lớn, anh lại thua nữa.
Một tháng ư??
Trong căn phòng làm việc rộng lớn, Diệp Bảo đang chăm chú chơi trò phóng phi tiêu, lần lượt từng cái phi tiêu được phóng đi là lần lượt được cắm vào hồng tâm. Đến cái cuối cùng, Diệp Bảo khẽ nhếch miệng, dồn lực phóng mạnh, vẫn trúng hồng tâm nhưng tất cả những cái ban đầu cắm ở đó đều bị đánh bật mà rơi xuống đất. Anh đứng đó, nheo mắt ngắm nghía thành quả, một lúc sau mới chậm rãi thốt ra từng chữ một
Diệp gia liên tục thất thế trên thương trường trong vòng một tháng ngắn ngủn, cả ba lần đều thua vào tay một đối thủ, ai ai cũng đã rõ ràng, đối thủ kia đang muốn hạ bệ Diệp gia.
Diệp gia đến thành phố A đã gần một thế kỉ, dù vậy vẫn là thế lực trẻ nhất, lúc họ đến đây, chính xác lúc cha của Diệp lão đến đây, thành phố A đã có rất nhiều gia tộc hùng mạnh với tuổi hơn vài thế kỉ rồi, khi đó Diệp gia chỉ là một cọng rơm. Rồi bắt đấu từ đời Diệp lão, Diệp gia có được gốc rễ, đến đời Diệp Thiên Minh, Diệp gia là một trong những thế lực mạnh nhất, cuối cùng đến đời Diệp Tề và Diệp Bảo, Diệp gia không còn đối thủ xứng tấm trong ngành nghề kinh doanh của họ. Hiện tại Diệp gia cùng Từ gia của Từ Gia Huy vốn là xuất thân từ bang hội, sau này làm chủ hàng loạt hệ thống ngân hàng khắp cả nước, trở thành hai thế lực hùng mạnh nhất thành phố A, nói không ngoa chính là hùng mạnh nhất cả nước, những năm gần đây, chưa một ai tưởng tượng đến ngày Diệp gia thua thiệt. Nhưng thương trường khốc liệt, cuối cùng cũng có một đối thủ xứng tầm xuất hiện.
Mọi người vô cùng xôn xao, vô cùng tò mò, vô cùng háo hức... rốt cuộc ông chủ bí ẩn, kẻ địch Diệp gia là ai đây?
Dù vậy, ông ta có là ai cũng không ảnh hưởng đến một chuyện vui của Diệp gia sắp đến, lễ mừng thọ của Diệp lão.
Tiệc lớn sẽ được tổ chức tại đại sảnh khách sạn Center của Triệu gia, nhưng tiệc chính lại tổ chức ở nhà chính. Quy định vào ngày mừng thọ của Diệp lão, mấy đứa cháu trai không đến tiệc lớn cũng không hề gì, nhưng bắt buộc phải về nhà ăn bữa cơm sum vầy với ông. Mà mấy đứa cháu của ông dù kì lạ khác thường thế nào, vẫn luôn là những đứa cháu có hiếu, không những ăn với ông bữa cơm, những ngày gần ngày đó, rảnh rỗi thì không nói gì, chứ bận rộn đến không thở nổi cũng tranh thủ về nhà gặp mặt ông. Diệp lão rất hài lòng về điều này, thậm chí rất hãnh diện vì ngày mừng thọ của ông được coi là dịp nghĩ lễ duy nhất mà mấy đứa cháu của ông dành thời gian cho nó, quan trọng hơn cả ngày tết nữa ấy chứ.
.....
Chỉ còn hai ngày nữa là đến ngày mừng thọ cho Diệp lão, ai bận đặt tiệc cứ đặt tiệc, ai bận đi làm cứ đi làm, Diệp lão vẫn thảnh thơi ở nhà đánh cờ, nói chuyện với Nhạc Ân như thường lệ
" Tiểu Ân, nhớ chưa, mốt là sinh nhật ông nội, phải đến ăn cơm với cả nhà " Diệp lão vừa xếp cờ ra bàn vừa nhắc nhở Nhạc Ân
" Ông nội nói lần thứ 17 rồi a " Nhạc Ân nhăn mặt với Diệp lão, tay cũng chậm rãi mà xếp cờ.
" Aiz, ông già rồi, phải lú lẫn chứ " Diệp lão cười ha ha lấp liếm, ông không lú lẫn, ông vẫn biết mình nói nhiều, ông nhắc như vậy là để Nhạc Ân chắc chắn phải đến, ông yêu quý đứa cháu dâu này vô cùng, không có nó nhạt nhẽo lắm a
" À, mấy hôm nay cháu có gọi điện thoại cho ông bà của cháu không " Diệp lão nhớ tới ông bà Nhạc, hôm qua gọi điện thoại thì không ai bắt máy
" Có a, ông bà đi chơi rồi " Nhạc Ân gật đầu trả lời, chính ông bà Nhạc điện thoại cho cô bảo ông bà đi nước ngoài chơi, sẽ không điện thoại được nữa, khi naò ông bà về sẽ điện thoại lại
" Cái gì????" Diệp lão bất ngờ hét lên " Ai ai, Tiểu Ân,ông xin lỗi, đừng sợ, đừng sợ, ông không nói cháu... ông đang nói ông bà cháu đấy, đi mà không nói với ông tiếng nào " Diệp lão cuống cuồng an ủi Nhạc Ân bị giật mình, rồi trách ông bà Nhạc
" Ô, ông bà có nói mà, có kể với Ân là rủ ông nội đi, mà ông không đi mà " Nhạc Ân sau khi giật mình, hiểu ý Diệp lão, vội minh oan cho ông bà mình
" Khi nào??" Diệp lão cau mày nhớ lại
" Cách đây 3 ngày a, ông bà nói với Ân là ông nội không đi được, ông nội bận ở nhà đánh cờ với Ân a " Nhạc Ân vừa cười vừa nói, rất vui vẻ vì Diệp lão không bỏ đi chơi mà ở nhà với mình
" À.. " Diệp lão đã nhớ ra, thở dài ai oán, lúc đó là ông tưởng ông bà Nhạc nói đùa, ông bà Nhạc nói sang Pháp thăm ông Frank, Diệp lão cứ nghĩ những kẻ chỉ muốn đi tàu lửa mà không đi máy bay như ông bà Nhạc chỉ nói chơi, nào ngờ... lại còn đi đúng dịp mừng thọ ông nữa chứ, quá đáng.
" Ông nội, ông đi trước kìa " Nhạc Ân thấy Diệp lão trầm ngâm, vội nhắc nhớ
" À, rồi, ông đánh đây " Diệp lão nhanh chóng đánh bay ông bà Nhạc ra khỏi đầu, tranh thủ đánh cờ, dù sao có Nhạc Ân là được rồi, ông không cần hai người bạn vô tình kia nữa.
................. một lúc sau
Diệp lão cau chặt mày tính toán đường đi, ông đang chuẩn bị bị dồn vào thế bí a, khó khăn lắm ông mới kéo dài được trận cờ này, quân cờ trên bàn cờ vẫn còn nhiều, đường đi nước bước ông dàn xếp sẵn không thiếu, vậy mà giờ đây con tướng của ông đang gặp nguy hiểm, má mấy con lính thì ông cho qua đất đối phương hết rồi. Aiz, ván đấu này được xem là ván đấu mà ông tâm đắc nhất kể từ khi đấu với Nhạc Ân, chỉ cần ông cứu được con tướng thì sẽ có cơ hội, nhưng thế sẽ loạn thế cờ mà ông vất vả bày ra... làm sao đây a....
Nhạc Ân đang ngồi nhìn chằm chằm mấy con gà đi dưới chân ghế của mình, hai ông cháu ngồi ở bàn đá ngoài sân nên mấy con gà thấy người lại chạy đến, hơn nữa, dạo này Nhạc Ân hay cho chúng ăn., vậy là cả bầy cứ chăm chăm đi xung quanh Nhạc Ân, khiến cô hết nhìn đông lại nhìn tây, không thèm để ý ván cờ trên bàn.
Diệp lão rời mắt khỏi ván cờ, thấy tình hình Nhạc Ân hiện tại, cả người cúi xuống bàn mà vuốt ve con gà, ông nuốt nước miếng, khẽ dời một quân cờ qua một ô bên cạnh, ông đã tính toán vị trí con cờ này, nó nằm giữa rất nhiều quân cờ khác, Nhạc Ân nhất định không nhận ra vị trí chính xác của nó, xong rồi đi nước cờ của mình.
Diệp lão an ủi chính mình, không sao, quân cờ mà ông thay đổi vị trí đó là do hồi nãy ông đi nhầm, nếu ông không đi nhầm thì ông đã không lâm vào tình cảnh hiện tại, coi như Nhạc Ân cho ông đi lại một nước, với lại, ông khát khao thắng đứa cháu khủng khiếp này một ván a, mà chỉ có ván cờ hiện tại là đủ điều kiện để ông thắng.... Diệp lão sau 3 phút mặc niệm, ưỡn ngực tự tin goị Nhạc Ân
" Tiểu Ân, đến phiên cháu đấy "
Nhạc Ân nghe Diệp lão goi, quyến luyến rời tay khỏi con gà, vừa nâng mắt qua mặt bàn đã khựng lại, rồi từ từ ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào quân cờ Diệp lão mới chơi gian lận, Diệp lão thấy vậy đổ mồ hôi lạnh, nó là thần tiên sao?? sao mà biết nhanh vậy. Quả nhiên, Nhạc Ân trợn mắt chỉ vào quân cờ đó rồi chớp chớp mắt nhìn Diệp lão nghi ngờ
Diệp lão khó khăn nuốt nước miệng, chẳng biết nói sao thì sau lưng nghe tiếng cười khe khẽ, ông chột dạ quay người lại, Nhạc Ân cũng nâng mắt lên nhìn sau lưng Diệp lão, đó là một người đàn ông cao lớn, còn trẻ và rất tuấn tú, đặc biệt là đôi mắt sâu hun hút kia cho người khác cảm giác e ngại.
" Ông nội, cháu đã về " Diệp Tề nhìn hai người đang không chớp mắt nhìn mình, lên tiếng, giọng nói không ấm không lạnh, không cho ta biết được cảm xúc nào trong đó, chỉ có Diệp lão đã quá quen thuộc mới nhận ra được sự lễ phép.
Diệp lão thấy Diệp Tề, mới đầu là chột dạ sợ người khác biết mình gian lận, sau đó là nheo mắt lại, ngay lập tức đứng dậy chỉ vào cháu mà mắng
" Cái thằng này, cháu còn biết ông là ông nội sao, cháu nhớ lại xem bao lâu rồi cháu không về nhà, cũng chẳng có một cuộc điện thoại cho ông, hừ, còn biết vác mặt về đây..." vừa mắng xong, lại nhanh chóng ngồi xuống ghế, trước đôi mắt ngơ ngác của Nhạc Ân, bàn tay nhanh lia lịa.... xếp lại bàn cờ.
" Ơ.... " Nhạc Ân chớp chớp mắt liên tục, hết nhìn Diệp lão lại nhìn bàn cờ đang được Diệp lão xóa đi chứng cớ, chẳng thốt nên lời, đã thế Diệp lão còn trắng trợn mà nói
" Tiểu Ân, chúng ta chơi cờ đi, mắc kệ nó, ta không muốn nói chuyện với đứa cháu bất hiếu đó ", nói xong nhanh chóng đi một quân cờ rồi thúc giục Nhạc Ân
" Ông ăn gian aaaaaaaaaa " Nhạc Ân lúc này mới bùng nổ, chu môi bất mãn, ông nội ấy thế mà ăn gian nha, còn xóa bỏ ván cờ nữa chứ, hừ hừ
" Đâu, ông đâu có ăn gian a " Diệp lão ho khan hai tiếng, nhanh chóng chối bỏ
" Không chịu, ông nội ăn gian" Nhạc Ân lúc lắc đầu nũng nịu
Diệp Tề vẫn đứng sau lưng Diệp lão nhìn cả hai đôi co, đôi mắt nhìn chăm chú vào Nhạc Ân đang chu môi nhăn mặt trước mắt, khẽ nhếch miệng, nhanh chóng đi tới ngồi xuống bàn, đưa tay xếp lại bàn cờ
" Ông nội anh nhỡ tay làm một quân cờ bị xê dịch, anh thay thế ông đánh tiếp với em ván cờ ", Diệp Tề đi xong nước cờ của mình, nhìn Nhạc Ân thách thức
Nhạc Ân lúc này mới nhớ tới Diệp Tề, nhìn bàn cờ giống y như lúc nãy, quân cờ Diệp lão gian lận được trả về vị trí cũ, Diệp Tề đã đi nước đi của quân bên kia rồi. Nhạc Ân bất giác lại đưa mắt nhìn chăm chăm Diệp Tề, hồi nãy là vì thắc mắc không biết là ai, bây giờ là vì.... Nhạc Ân thấy người này rất ấn tượng
" Đến phiên em " Diệp Tề không e ngại, cũng nhìn thẳng vào đôi mắt to của Nhạc Ân, đọc được cô đang nghĩ gì, lần này không phải nhếch miệng nữa, mà là mĩm cười, dù chỉ là nhẹ nhàng vẫn khiến Diệp lão ngồi bên cạnh anh nheo mắt lại nhìn anh lạ lùng.
Nhạc Ân nghe anh nhắc nhở, chớp mắt một cái rồi nhìn vào bàn cờ, nhìn vào rồi thì ngạc nhiên, anh thế mà thoát khỏi thế bao vây của cô rồi sao??, Nhạc Ân nhíu mày, nhanh chóng đi một quân cờ, quân cờ đi lần này đã nằm trong kế hoạch mới, kế hoạch cũ đã bị Diệp Tề phá hủy mất rồi.
Diệp lão liếc cháu, lại liếc Nhạc Ân, an tâm là mĩnh đã bị quên lãng, im lặng là vàng mà chiêm ngưỡng ván cờ, trong lòng thở phào một hơi nhẹ nhõm, Diệp Tề khá lắm, cháu giúp ông lần này vậy thì ông sẽ không tính toán chuyện cháu đã lâu rồi không về nhà nữa.
Không khí im lặng tuyệt đối, chỉ có tiếng gà con chích chích, gà mẹ gù gù và tiếng cạch của quân cờ mỗi lần ai đó đi quân. Dần dần, tiếng cạch kia không còn nhanh chóng nữa, mà là lâu dần, lâu dần.
Diệp lão nín thở nhìn tình thế trước mắt, không biết có nên hãnh diện hay không, vì người đang thắng thế là... Diệp Tề. Nhạc Ân lúc này đang cau mày nhìn chằm chằm vào ván cờ, suy nghĩ đến mức cắn môi mình mà không biết
" Nhả ra "
Nhạc Ân giật mình, ngẩng đầu nhìn Diệp Tề mới nói
" Đừng cắn môi nữa, em cắn mạnh thế rách môi đấy "
"...."
Cả 3 người con trai của Diệp Thiên Minh đều giống cha ở cái tính vô tâm, lạnh lùng. Nhưng mà, 3 anh em thì hơi khác, đó là Diệp Bảo đào hoa phong lưu bao nhiêu thì Diệp Tề và Diệp Hạo càng nổi tiếng là độc thân một mình bấy nhiêu, hai người đó, nếu mà có ngày quan tâm tới đàn bà con gái, sẽ là chuyện động trời ghê gớm đấy. Ấy thế mà Diệp Hạo đã có vợ, còn Diệp Tề thì... Diệp lão liếc qua liếc về, thấy Diệp Tề và Nhạc Ân đang nhìn nhau chằm chằm, ho khẽ một tiếng rồi nói
" Tề nhi, đừng quá đáng, nó là em dâu cháu đấy " rồi nhìn Nhạc Ân tười cười " Tiểu Ân, đói bụng chưa, vào nhà ăn bánh kem với ông "
Em dâu?? Diệp Tề rũ mắt, hồi nãy anh vào nhà chính trước để thăm mẹ thì thấy vợ chưa cưới của Diệp Bảo, nếu vậy, đây là vợ của Diệp Hạo rồi.
" Ân không đói " Nhạc Ân lắc đầu nhàn nhạt nói, lại cúi đầu nhìn bàn cờ, đưa tay đi một nước, nhắc nhở Diệp Tề, giọng rầu rĩ " Đánh hết ván a "
Diệp Tề nhìn quân cờ mới đi của Nhạc Ân, mĩm cười, khá thật, dù nước đi nào cũng bị anh khóa hết, nhưng nước đi vừa nãy lại là nước đi tốt nhất, nhưng có lẽ cô bé kia cũng biết không thể nào thắng nổi, anh có nên buông tha không???
..........
Nhạc Ân vẫn cố gắng đến hết ván, cuối cùng sững sờ nhìn kết quả, một lúc sau thì cúi đầu, thì thào, giọng đáng thương vô cùng
" Ân thua rồi ", nói xong không nhịn được cắn môi, mếu máo rơi nước mắt, lần đầu tiên thua trận khiến một cô bé có bản chất non nớt như Nhạc Ân đau lòng vô cùng
Diệp lão cũng đã để ý đến Nhạc Ân từ lâu, thấy cô kiên cường đến cuối ván cứ tưởng không sao, nào ngờ, ông cũng đau lòng, hốt hoảng đi qua bên cạnh Nhạc Ân vỗ về
" Tiểu Ân, không sao, không sao, ai, ông thua cháu cả trăm ván này, lão Châu, lão Tứ đánh hay hơn ông vậy mà cũng thua cháu, Tiểu Ân của ông là giỏi nhất đấy... Tiểu Ân đừng khóc a...."
" Đã bảo em đừng cắn môi rồi mà " Không biết Diệp Tề đã đứng lên từ lúc nào, đến ngồi bên còn lại của Nhạc Ân, mạnh mẽ nâng đầu cô lên, kéo cánh môi dưới đang bị nghiến lại đến mức dấu răng ăn sâu vào đó.
" Em đánh rất giỏi, chỉ là em thiếu kinh nghiệm, với lại tôi đã nghiên cứu kĩ nước cờ hồi nãy lúc đứng sau lưng ông nội, nên em mới thua tôi, nếu tôi đánh từ đầu với em, chưa chắc tôi thắng em " đây là lần đầu tiên Diệp Tề nói với một người mà dài dòng đến như vậy, lúc đó đôi mắt anh nhìn Nhạc Ân chằm chằm, một bàn tay vẫn đang nắm cằm cô, buộc cô nhìn vào mắt anh
" Đã hiểu chưa?" Diệp Tề thấy Nhạc Ân ngừng rơi nước mắt, mĩm cười hỏi cô
" Thật sao??" Nhạc Ân chớp mắt thì thào, mấy giọt nước mắt còn trong hốc mắt vì vậy mà chảy ra
Diệp Tề cau mày lại, tay khác rút khăn tay trong túi quần ra, vẫn nắm cằm Nhạc Ân, vừa lau đi nước mắt trên mặt cô vừa nói
" Thật, em đánh cờ rất giỏi,vậy đã hết khóc chưa?" Diệp Tề lau xong nước mắt, lại nhìn Nhạc Ân, tiếp tục mĩm cười
" Hết rồi, Ân không khóc nữa a " Nhạc Ân nghe vậy vui mừng, hít mũi một cái rồi nhoẻn miệng cười tươi trả lời
"....." Diệp Tề bất giác sững sờ, nhìn Nhạc Ân không chớp mắt, bởi vì một nụ cười tuyệt đẹp, cũng bởi vì giọng nói ngây thơ...
" E hèm.... " Diệp lão nãy giờ im lặng nhìn lại ho khẽ lần nữa, ông không biết ánh mắt và nụ cười Diệp Tề cháu ông đang khác thường là biểu thị cho ý gì, nhưng ông cảm thấy không thể để yên cho tình hình này, aiz, Tiểu Ân là vợ Diệp Hạo a... " Tề nhi, vào đây ông có chuyện nói với cháu, đi nào, Tiểu Ân, cháu đi lấy gạo cho gà ăn đi, chúng nó đói nãy giờ rồi đấy " Nói xong thì đi liền một mạch vào nhà, tới gần cửa quay lại thúc giục Diệp Tề nhanh lên
" Có dịp lại gặp em, cô bé " Diệp Tề hiểu ý ông mình, rũ mắt vỗ đầu Nhạc Ân rồi cũng đi theo. Nhạc Ân ngơ ngác nhìn theo Diệp Tề đến lúc khuất dạng.
Diệp Tề và Diệp lão ở trong nhà nói chuyện rất lâu, Nhạc Ân ngôi ờ bàn đá cho bầy gà ăn đến no nê vẫn chưa thấy hai người kia ra, vừa lúc thấy lão Thôi nãy giờ mất dạng, liền chạy đến chào hỏi
" Lão Thôi, lão thôi đi đâu a "
Lão Thôi mới đi ra ngoài chuẩn bị đồ cho lễ mừng thọ của Diệp lão, vừa mới xong việc, định qua đây ngồi chơi với hai ông cháu Diệp lão, giờ thấy Nhạc Ân đang đi về hướng mình thì mĩm cười ôn hòa, đợi Nhạc Ân chạy đến mới nói
" Lão Thôi đi mua đồ, ông nội cháu đâu, sao cháu chỉ có một mình "
" Ông nội nói chuyện với... với..." Nhạc Ân ngập ngừng suy nghĩ cái tên của Diệp Tề, chớt nhớ Diệp lão gọi là " ông nội nói chuyện với Tề nhi a "
Tề nhi??? là ai??? Lão Thôi suy nghĩ, chợt bật cười hiểu ra, ông biết Diệp Tề đã về nhà
" Người đó là cậu Diệp Tề đúng không, vậy là Tiểu Ân phải gọi là anh đấy, đó là anh trai của chồng cháu a "
" Anh.... " Nhạc Ân thì thầm, gật đầu một cái rồi nói " Được, gọi là anh, gặp sẽ gọi là anh "
" Ừ, đúng vậy, giờ Tiểu Ân có muốn đi xem vườn hoa không?" Hiện tại Diệp lão đang bận, vậy ông sẽ chăm sóc Nhạc Ân vậy,
" Ân đi a, đi đi lão Thôi " Nhạc Ân nghe vườn hoa thì thích thú, nhanh chóng theo chân lão Thôi đi tới vườn hoa.
........................
Nhạc Ân còn mãi ngắm hoa, Diệp Tề từ nhà Diệp lão đi ra, anh ngày lập tức để ý đến bàn đá trong sân, thấy trống rỗng thì hơi khựng lại. sau đó đưa mắt đi khắp nơi để tìm kiếm... mới thấy được bóng dáng Nhạc Ân nhỏ bé đàng xa. Diệp tề bất giác lại mĩm cười.
" Ngày khác găp lại em, cô bé thú vị " Anh thì thầm, bước chân đi về phía nhà chính
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]