Chương trước
Chương sau
" Mọi người vào ăn cơm đi " Diệp Hạo lên tiếng thục giục ba người Diệp Bảo, Elly và Nhạc Ân. Từ Gia Huy thì đã ngồi vào bàn từ lúc nào.

Diệp Bảo quay người nhìn Diệp Hạo, chợt nhớ cần phải giới thiệu Elly với anh bèn kéo tay cô

" Elly, đây là Diệp Hạo, là anh trai của anh "

Elly nhìn bàn tay đang cầm cánh tay mình, liền lấy tay kia hất ra không thương tiếc, sau đó mới hướng Diệp Hạo, nở nụ cười xã giao điển hình

" Chúng ta chắc đã quen biết nhau rồi, Andy " cô nhớ người này, người thiết kế lâu đài cho nhà cô, vả lại tuy cô là nhà thiết kế thời trang, nhưng có tham gia mấy hội nghị về nghệ thuật, cô sao không biết được kiến trúc sư lừng lẫy này. Chỉ không biết anh lại là anh trai của Diệp Bảo mà thôi.

Diệp Hạo khẽ cong miệng, nếu hồi nãy Từ Gia Huy không nhắc, anh làm sao nhớ cô, nhưng người này là bạn gái em trai anh, có lẽ sau này cũng chính là người nhà, nên niềm nở một chút, vậy là gật đầu tươi cười

" Vậy chúng ta không nên khách sáo với nhau nữa, cô đã đến chơi với vợ chồng tôi, cũng nên ăn một bữa cơm, cô đồng ý chứ "

Elly nhanh chóng gật đầu " Được, vậy tôi cám ơn anh trước " Nói xong thì quay qua Nhạc Ân tươi cười thân thiết như lúc nãy " Chị dâu, chúng ta đi ăn cơm đi ", nói rồi kéo Nhạc Ân đi, bỏ mặc Diệp Bảo đang đứng cau mày

" Hai người quen nhau sao??" Diệp Bảo đi nhanh tới bên Diệp Hạo, giọng nói lơ đãng nhưng ánh mắt cứ nhìn Elly chằm chằm

" Anh từng làm việc với cha cô ấy " Diệp Hạo bật cười, vỗ vai Diệp Bảo " Ngồi vào bàn đi, anh thấy việc em cần làm là lấy lòng cô ấy, chứ không phải đi hỏi anh mấy thứ vô nghĩa "

" Hừ.." Diệp Bảo hừ mũi, nhưng lại nhanh chóng đi tới trước kéo ghế bên cạnh Elly muốn ngồi xuống

" Tránh ra, anh không biết nhường nhịn phụ nữ sao?" Elly đưa tay che mặt ghế lại, giọng nói tức giận, không đợi Diệp Bảo kịp nói gì đã đứng lên đấy anh ra " Chỗ này là của bác gái, đi chỗ khác đi "

Thím Trương đang bưng dĩa thức ăn cuối cùng mới nấu xong thấy vậy vội lên tiếng " Không sao đâu cô Elly, để cậu Diệp Bảo ngồi đó, tôi ngồi đâu cũng được " A, bà cũng chỉ là người giúp việc thôi nha.

Diệp Bảo cũng lên tiếng " Đấy, thím Trương đã nói... " nhưng chưa nói xong đã bị Elly lườm một cái sắc ngẻm, vội im bặt, một lát sau thì thở dài một hơi, kéo ghế bên cạnh Từ Gia Huy ngồi xuống, vẻ mặt trông rất bình thường, nhưng ai mà biết được trong lòng đang nghĩ gì.

Diệp Hạo cũng kéo ghế phía bên này của Từ Gia Huy mà ngồi, vậy là đội ngủ 3 nam,3 nữ hình thành.

Trên bàn ăn, chỉ trừ thím Trương và Diệp Hạo là lẳng lặng ăn cơm, Nhạc Ân thì không có cơ hội mà nói,còn 3 người kia vô cùng ồn ào.

" Bảo bối, ăn miếng cá này đi " Diệp Bảo lại đổi bộ mặt tươi cười, liên tục gắp thức ăn cho Elly đối diện

" Chị dâu, ăn miếng cá này cho mau lớn " Elly lại liên tục gắp ngược lại cho Nhạc Ân, lại hướng Từ Gia Huy chỉ đũa vào dĩa thịt gà " Gia Huy, anh xé miếng thịt gà kia cho tôi "

" Tôi đang xé một miếng đây này " Từ Gia Huy bực bội, lúc đầu Elly bám theo anh, anh đi dâu cũng đi theo, đến nhà Diệp Hạo lại may mắn gặp được cái kẻ Diệp Bảo đầu sỏ gây ra chuyện, tưởng đã yên thân, nào ngờ cô ta giận Diệp Bảo lại hành hạ anh.

" Xé miếng đó cho chị dâu " Elly gắp miếng thịt gà Từ Gia Huy mới xé cho bỏ vào ăn ngon lành, thản nhiên thốt ra một câu, quả nhiên Từ Gia Huy càng điên tiết

" Tiểu Ân có Diệp Hạo lo cho rồi " nói xong đang muốn biểu tình không làm việc nữa, Diệp Bảo bên cạnh nãy giờ đã khó chịu vô cùng, vội vã xen vào

" Để anh, để anh làm cho " liền hướng đũa đến miếng thịt gà

Phập!!!!!!!!!!!!!!!!! Một đôi đũa cắm phập vào một con cá hồng to lớn còn y nguyên trên dĩa làm mấy miếng cà chua và hành tây bay tứ tung.

...

Mọi người đều im lặng, thím Trương ngừng nuốt, Diệp Hạo dừng đũa, Nhạc Ân chớp chớp mắt nhìn... cái dĩa cá bi thảm, lát sau nhìn về kẻ cắm đũa, Elly, thấy cô đang liếc qua Diệp Bảo, lại đưa mắt nhìn Diệp Bảo đang nhẹ nhàng thu đũa khỏi đĩa thịt gà, ánh mắt Elly lại di chuyển, Từ Gia Huy bên cạnh ngay lập tức gắp miếng gà, nhanh chóng xé xé xé xé.....

" Ha ha, Tiểu Ân, ăn thịt gà đi nào " Từ Gia Huy xởi lởi bốc mấy miếng thịt mới xé xong muốn đưa qua chén Nhạc Ân, lại bị một đôi đũa gắp lấy tay mình, đầu đũa còn dính.... mấy miếng thịt cá, giọng Elly âm trầm

" Không phải miếng đó, dám lấy cái miếng ít thịt kia cho chị dâu của tôi Ư? " Tiếng ư là nghiến răng mà nói

" Thì xé miếng này vậy " Giọng Từ Gia Huy lí nhí, đưa bàn tay màu mỡ lấy miếng thịt gà được cho là nhiều thịt nhất, nhìn Elly hỏi ý kiến, thấy cô nhếch mắt một cái, biết cô đồng ý, lại bắt đầu kiếp xé xé xé xé....

Elly vừa gãy gãy cơm ăn, vừa hừ nói gắt với Nhạc Ân

" Chị dâu, bọn họ có nghĩa vụ phải phục vụ chị em ta, không nên có bộ mặt khó nhìn như vậy, chị nói có đúng không, đây, em gắp cho chị dâu miếng cá nữa, thật là, thua kém cả một người phụ nữ là em, hừ, đàn ông là thế đấy, lúc nào cũng chỉ tỏ vẻ phách lối mà thôi, chẳng có ai đàng hoàng, đúng không chị dâu??"

Bàn ăn không một tiếng nói. Xem ra lần này, Elly quả thật là ăn trái đắng rồi.... cho đến khi Nhạc Ân lên tiếng

" Phách lối là gì??, Ô, đàng hoàng là gì??... Elly, nói gì Ân không hiểu a "

"................."

Một tiếng cười, hai tiếng cười, cuối cùng là cả bàn ăn đều cười nghiêng ngả đến muốn phun cơm, Elly chỉ là muốn xả cơn giận, nghe giọng non nớt kia cũng phải mím môi nén cười, cơn giận cũng vơi bớt. Chỉ có Nhạc Ân là bĩu môi tủi thân, chẳng ai giải thích cho cô biết, lại còn cười cô nữa a.

Diệp Hạo ngừng cười đưa tay qua véo má Nhạc Ân, khi cô ngẩng đầu nhìn thì lại cười cười, Nhạc Ân dù không hiểu gì nhưng cũng cười theo, hai vợ chồng, thật hạnh phúc. Bàn ăn lại rôm ra trở lại, nhưng lần này thì chỉ có 3 người đàn ông nói chuyện.

------------------------------

Ăn cơm xong, Nhạc Ân dẫn Elly vào phòng mình chơi, còn ba người đàn ông vẫn ngồi lại uống rượu trò chuyện, thím Trương thì đã về, Diệp Hạo nói anh sẽ dọn dẹp.

" Chị dâu nhỏ, chị không xài mỹ phẩm gì sao??" Elly đã quen với từ " chị dâu " này rồi, vả lại cô thấy rất dễ gọi, nhìn cái bàn toàn gấu với gà, Elly thắc mắc.

" Mỹ phẩm là gì vậy Elly... này... còn có con Hổ nữa nè " Nhạc Ân vốn đang khoe toàn bộ thú nhồi bông mình có với Elly

" Lại không biết sao??" Elly đưa mắt nhìn cô chị dâu kì cục, nãy giờ từ váy, giày, đồ lót, giờ đến mỹ phẩm, chẳng có cái gì Nhạc Ân không nói được 3 chữ " là cái gì? ". là một nhà thiết kế, Elly hít hít mũi với cô gái quê mùa Nhạc Ân, nhưng cô không thấy chán, nhìn khuôn mặt búng ra sữa kia, cô chỉ muốn cắn véo, nghĩ là làm, Elly đưa tay véo nhẹ má Nhạc Ân, hài lòng cười nói

" Không biết gì không sao, em có thể dạy chị, nhưng mà... "Elly nhìn người Nhạc Ân từ trên xuống, gật gù " Trước hết, phải thiết kế cho chị vài bộ Lolita..." trong đầu cô, hiện giờ chỉ có trang phục, trang phục và trang phục, toàn là cho Nhạc Ân, đến nỗi, không nhận ra cửa đã bị mở

Diệp Bảo đưa ngón tay lên miệng, lắc đầu với Nhạc Ân, lại vẫy tay ngoắc cô tới. Đợi Nhạc Ân đến thì nhanh chóng ôm Nhạc Ân quay người ra cửa, miệng nói nhanh

" Chị dâu, cho em mượn phòng " nói rồi đẩy Nhạc Ân cho Diệp Hạo đã kịp đi tới ôm lấy rồi nhanh chân vào phòng đóng cửa, chỉ còn kịp nghe tiếng hét của Elly " Anh làm cái gì thế????????"

Nhạc Ân bĩu môi buồn bã nhìn Diệp Hạo oán thán, sao giành phòng với Nhạc Ân kìa. Diệp Hạo thở dài một hơi trách cứ Diệp Bảo, dám làm vợ anh buồn cơ đấy.

" Ân Ân, chút anh đánh Diệp Bảo cho em, chúng ta đến nói chuyện với Gia Huy đi " Diệp Hạo bế Nhạc Ân lên đi về phòng bếp, được rồi, mặc kệ đứa em trai kia vậy.

-----------------------------------

" Buông ra, đồ khốn " Elly mạnh mẽ đẩy Diệp Bảo ra, nhưng càng đẩy càng bị ôm chặt, đến mức cô thấy toàn thân hơi đau

“ Bảo bối, hết giận chưa nào??” Sức Elly chỉ là muỗi với anh, nhưng cô vùng vẫy buộc anh phải ôm chặt lấy, mà dường như lần gặp nào cũng thế này

“ Hừ, tôi làm gì mà giận anh, tôi với anh có là gì … “ Elly chợt không nói được gì nữa, Diệp Bảo đã chặn môi cô lại, nụ hôn của anh vô cũng cuồng dã, vô cùng mạnh mẽ.

“ Ưm… “ Elly cố gắng vận chút sức lực nhỏ nhoi còn lại để lắc đầu trốn tránh, bàn tay kia của Diệp Bảo di chuyển lên gáy cô, cô thật sự vô lực, cuối cùng cả người để mặc cho vòng tay vững chắc của người mà cô yêu ôm lấy.

…..

Thật lâu sau

“ Đừng giận nữa “ Diệp Bảo đau lòng vuốt nhẹ đôi môi đã sưng lên của Elly, nhìn đôi mắt mông lung của cô, lại yêu thương hôn dịu dàng từng chút từng chút lên đôi mắt đó, thì thào “ Bảo bối, bảo bối … anh cũng rất nhớ em …”

Elly nhắm mắt, vòng tay ôm cổ Diệp Bảo, hé răng cắn mạnh lên vai anh cho hả giận, anh vẫn không rên một tiếng nào. Một lúc sau, cô nhả ra, ngẩng đầu nhìn anh, lại đưa tay vuốt ve vết răng in trên áo

“ Đau không??” Nói xong không nhịn được nữa gục mặt vào ngực Diệp Bảo, ôm chặt lấy anh.

Lần này mới thật sự là tai qua nạn khỏi đây, Diệp Bảo im lặng nhếch miệng cười chiến thắng, cảm giác chinh phục được con báo Elly luôn luôn làm anh thấy rất thành tựu và cũng rất hạnh phúc.

Đưa tay vuốt tóc Elly, Diệp Bảo lên tiếng, giọng nói dịu dàng vô cùng

“ Bảo bối ngoan, chưa từng có cô gái nào có thể khiến anh phải trốn đấy, chỉ có em mà thôi “

“ Hừ, đểu cáng “ Elly vẫn gục mặt vào ngực Diệp Bảo mà lên tiếng, nhưng giọng nói còn mang theo tiếng cười, cô đã hoàn toàn hết giận anh rồi.

“ Được, đểu cáng thì đểu cáng, anh cũng chỉ đểu cáng với mình em “ Diệp Bảo bật cười chiều chuộng

“ Hừ hừ … “ Elly mím môi cố nén tiếng cười, chẳng biết làm sao nói lại anh bèn lấy tay véo vào hông, lần này Diệp Bảo lại la lên

“ Aiz, bảo bối, đau anh …” giọng nói thật mờ ám, càng làm cho Elly véo mạnh hơn nữa “ Được rồi, được rồi mà, anh xin lỗi em, được chưa??’ Diệp Bảo xuống nước đầu hang, anh thấy bàn tay đang véo anh đã đổi sang vuốt ve nhẹ nhàng, lòng anh rạo rực, đã lâu lắm rồi anh không chạm vào cô, nghĩ là làm, Diệp Bảo ôm Elly lên

“ A, anh muốn làm gì??’ Elly bị bất ngờ, vội ôm lấy cổ Diệp Bảo, khi bị đặt xuống giường thì hiểu ra tình hình, Diệp Bảo này, như hùm như sói ấy … nhưng mà đây là nhà người khác, cô không muốn như vậy, vả lại cô còn chuyện muốn nói với anh, nghĩ vậy liền lấy tay ôm chặt đầu Diệp Bảo, cố hôn thật mạnh vào môi anh..

Lúc này Diệp Bảo mới có nén dục vọng lại, những lúc không muốn làm, Elly đều dùng cách này, anh ủ rũ

“ Bảo bối, anh muốn …”

“ Đây là nhà anh trai anh, đây là giường chị dâu anh, anh không suy nghĩ nhưng em lại nghĩ đến, hừ, ngồi lại đàng hoàng, em có chuyện muốn nói với anh “

Diệp Bảo ngồi dậy, dáng vẻ thật buồn bã, Elly thấy vậy thì bật cười, vòng tay ôm lấy anh rồi mới nói tiếp

“ Em nghe nói hắn ta đã hành động, anh … “ Elly chưa nói hết câu đã bị Diệp Bảo dùng môi chặn lại, anh biết cô muốn nói gì, anh biết cô là lo lắng cho anh nên mới sang đây, cô đã biết chuyện kẻ địch của anh, nhưng mà, Diệp Bảo rời môi Elly, nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc nói

“ Elly, anh có thể giải quyết mọi chuyện, em là bảo bối của anh, anh chỉ muốn 1 điều duy nhất ở em, đừng lo lắng cho anh..” Diệp Bảo đưa tay vuốt má Elly, nói tiếp “ về nhà đợi anh “

Elly nghe xong chỉ cắn môi, cô biết anh tài giỏi, nhưng cô hiểu tính cách của anh, anh là kẻ thích thử thách và vô cùng liều lĩnh,vì thế anh có thể nguy hiểm bất cứ lúc nào, sao mà cô không thể lo lắng được đây, nhưng cô cũng biết, anh đã nói vậy, có nghĩa là cô khó mà thay đổi ý định của anh rồi. Anh đã không chịu nghe cô nói, được thôi, cô cũng không nghe lời anh, Elly quay mặt sang chỗ khác hờn dỗi

“ Em muốn ở lại đây, em ở lại chơi, không làm phiền anh đâu mà lo..”

Diệp Bảo cau mày, anh lừa lọc cô mọi cách mới khiến cô bỏ công việc sang đây tìm anh,chẳng lẽ cách của anh quá hay nên cô quyết định ở lại lâu dài, đương nhiên là không phải rồi, nhưng mà, việc cô ở lại cũng ngoài dự đoán của anh, nhớ lại lần trước cô vẫn không bỏ được công việc bên kia mà về Mỹ, lần này muốn ở lại chính là tiến bộ a, dù sao anh cũng rất muốn ở gần cô.

“ Đừng ở nhà Gia Huy “ Diệp Bảo lơ đảng dặn dò

“ Không ở đó, anh muốn em ở khách sạn mãi sao “ Elly buồn bực, lại đưa tay nhéo ngực Diệp Bảo, bị anh bắt tay lại

“ Anh có nhà riêng, em sẽ ở đó,” nhà anh không thiếu, cô thích cái nào cũng được, cô quên Diệp gia là đại gia bất động sản sao

Elly bĩu môi, giọng vu vơ

“ Em là gì của anh đây chứ, người tình ư, không them..”

Diệp Bảo bật cười, đưa tay véo mũi cô

“ Được, được, cho anh hai tuần nữa, anh qua Mỹ xin cha em rước em về làm Diệp thiếu phu nhân “

“ Hừ, anh muốn em làm vợ hai ư, càng không them “ Elly cố kéo bàn tay ra nhưng vẫn bị nắm chặt, thế là đưa tay kia lên nhéo ngực Diệp Bảo, nở nụ cười đắc thắng “ Anh quên em thuận cả hai tay sao, ha ha …”

“ Bảo bối..” nghe tiếng cười hồn nhiên đó, đôi mắt Diệp Bảo càng mờ mịt, cúi xuống tìm môi cô mút mát, anh thì thầm “ Anh chỉ có một người vợ, lấy đâu ra vợ hai vợ ba đây hử “

Elly bĩu môi “ Là ai nói với em đã đính hôn, là ai vung tiền yêu chiều vợ chưa cưới, là ai dám.. “ nói ngang đây Elly chợt nghiến răng, nhéo thật mạnh Diệp Bảo, tức giận “ dám mua váy em thiết kế cho cô ta mặc, hừ, đồ khốn, còn công khai đấu giá nữa cơ chứ, lại còn âu yêm nhau đi dự tiệc …” càng nói càng nhéo, lần gặp nhau ở Triệu gia đó, cô nhận ra mình bị anh lừa, anh làm mọi thứ chỉ để cô phải bỏ mọi việc theo anh về nước, phải chịu thua cuộc dưới tay anh, hừ hừ, mặc dù sau đó cô giả vờ tức giận bỏ về Mỹ lại, nhưng là vì cô thật sự rất mất mặt mà, còn hôm nay nữa, dám ở trước mặt người khác, giở giọng khinh thường cô như vậy, anh không biết cô phải dẹp lòng tự trọng xuống mức thấp nhất để 5 ngày liên tục đi tìm anh sao, cô rất lo lắng cho anh, anh cũng biết cơ mà. Nghĩ đến đây Elly lại cười “ Ha ha, anh không ngờ được lại bị em bắt gặp ở đây chứ gì, em vốn chỉ là đeo bám trút giận lên Gia Huy kia, thế mà … hừ hừ, ông trời thật có mắt, kẻ bất lương anh không thoát khỏi tay em …” lại nhéo nhéo.

Diệp Bảo im lặng để cô trút giận, con gái thật là kì lạ, cứ tưởng cô đã hết giận, lại giận ngay được, mới cười vui vẻ đây, lại giận tiếp, ngực anh bấm tím thảm thương lắm rồi đây. Elly nhéo đến đau cả tay, lại thấy đã hết giận, nhíu mày xoa bóp cho Diệp Bảo, lẩm bẩm “ Anh làm em mất hết cả thể diện, thua tả tơi như thế này đây ….”, đang nói thì thấy vòng tay ôm cô lại siết chặt, cái kẻ bất lương kia lại hôn cô tiếp, giọng nói anh cũng đã khàn khàn

“ Anh đã nói mà, trên đời này, chỉ có một người con gái là em, mới khiến anh hao tâm tổn trí đến thế này, bảo bối, bảo bối … anh yêu em …”

Elly vòng tay ôm cổ Diệp Bảo, nhắm mắt hưởng thụ hạnh phúc, đúng, cô biết anh làm như vậy chỉ là để trừng phạt cô kiêu ngạo với anh, chỉ là để cô nhận ra cô rất yêu anh … Anh và cô, ai cũng ương bướng, ai cũng cao ngạo, nhưng cô thua anh tâm phục khẩu phục, ngay cả hôm nay, dù anh trêu chọc cô như vậy, nhưng quá thật, tức giận, cũng chính là vì quá yêu mà thôi, lúc nhìn thấy anh, trái tim cô như sống lại vậy. Elly mĩm cười, thì thầm

“ Diệp Bảo, em cũng yêu anh”

……………………………………………….

Diệp Bảo và Elly anh anh em em đến 11 giờ đêm, ngoài này Nhạc Ân đã ngủ trong lòng Diệp Hạo, còn Từ Gia Huy ngồi đối diện đang đen mặt, anh muốn về mà không dám, cái bà la sát trong kia không nói sẽ về với ai, chẳng may là về với anh mà thấy anh đã về trước thì toi. Diệp Hạo ngồi nhìn khuôn mặt ảm đạm của bạn mà thấy vui vẻ, đúng là cười trên nỗi đau của người khác mà.

Cuối cùng thì hai người trong phòng cũng xuất hiện, Từ Gia Huy nheo mắt, nhìn tình hình thì có vẻ hai người kia không làm trò lăn lộn, vậy là ngồi nói chuyện đến hơn 3 tiếng đồng hồ sao, thật đáng sợ mà.

“ Em về với ai?” Từ Gia Huy ngáp ngắn ngáp dài hỏi Elly mặt mày tươi rói.

Elly quả thật là khắc tinh với Từ Gia Huy, chẳng những nhìn anh bằng đôi mắt kinh ngạc, còn phun cho anh một câu đáng ngất xĩu

“ Ủa, sao anh chưa về?, đang đợi tôi ư?”

“…” cô ta, có ai mang cô ta ném xuống vực sâu dùm anh với, dù sao cô ta cũng đang ở nhà anh, cha anh đã hạ lệnh đưa đón chu toàn, nhưng không có lệnh của cha, anh cũng chưa bao giờ làm chuyện thất kính với con gái cơ mà, Từ Gia Huy ĩu xìu, lười cả nói, cúi đầu trầm mặc.

Diệp Bảo bật cười, đưa tay vỗ nhẹ đầu Elly trách yêu

“ Đừng đùa với anh ấy nữa, em may mắn đụng phải anh Gia Huy, nếu là người khác, em có phách lối được không đây” lại nhìn Từ Gia Huy, chân thành nói “ Anh Gia Huy, cám ơn anh đã chăm sóc cho cô ấy, hôm nay em sẽ đưa cô ấy về ở nhà em, nhưng có lẽ mấy ngày sau, cô ấy vẫn còn làm phiền anh, mong anh chiếu cố” hồi nãy, anh đã biết mối quan hệ của Elly và Từ Gia Huy rồi a, thì ra Elly chỉ xem như là anh trai, nhưng trong thâm tâm anh hiểu, Từ Gia Huy chẳng dám xem Elly là em gái đâu, mà là kẻ đáng sợ cần tránh xa, ha ha.

Nói cho cùng, tôi vẫn chưa thoát khỏi móng vuốt của cô ta sao?? Từ Gia Huy âm thầm nghiến răng, anh phải nhanh chóng tìm một cô vợ ngày đêm ấp ủ, để tránh làm chuyện tầm phào mới được … dù sao cũng nên về nhà rồi, vậy là đứng lên vỗ vai Diệp Hạo nãy giờ chỉ chăm chú vuốt tóc Nhạc Ân từ biệt

“ Tôi về đây,khi khác gặp lại” lại hướng hai người kia “ Hai người cũng về luôn đi, thiệt tình, giành phòng đến tận bây giờ” Nói xong thì bước nhanh vì anh thấy gương mặt Elly đang rất đe dọa.

Chỉ còn Diệp Bảo và Elly, cả hai cũng ra về. Diệp Bảo kéo tay Elly tới trước mặt Diệp Hạo rồi nói

“ Anh, hôm nay cám ơn anh nhiều lắm, tụi em về đây “ Diệp Hạo chỉ mới gật đầu ừ thì Elly đã đưa tay vỗ nhẹ đầu Nhạc Ân giành nói

“ Andy, sau này tôi đến nhà anh chơi được không, tôi muốn chơi cùng chị dâu”

Diệp Hạo hơi bất ngờ, nói vậy là Elly này sẽ ở lại đây sao, anh nghe Từ Gia Huy nói cô rất bận, phải đi lưu diễn khắp nơi cơ mà. Dù sao, Nhạc Ân cũng rất thích Elly, chẳng có gì là không được, vậy là anh gật đầu

“ Ừ, hoan nghênh cô đến chơi với Ân Ân, tối lắm rối, cả hai về đi, trời lạnh, nhơ cẩn thận”

“ Được, cám ơn anh”

“ Vậy bọn em về đây”

Diệp Bảo kéo tay Elly đi về, nhưng vừa ra tới cửa lại nghe giọng Diệp Hạo

“ Diệp Bảo, phải cẩn thận, đừng liều lĩnh nữa”

Cả Diệp Bảo và Elly đều quay đầu nhìn lại, nhưng Diệp Hạo vẫn ngồi y nguyên như vậy quay lưng về phía hai người. Elly đưa mắt nhìn Diệp Bảo kì lạ, Diệp Bảo chỉ mĩm cười nắm chặt tay cô lắc đầu bảo đừng bận tâm. Anh không đáp lại lời Diệp Hạo mà mở cửa đưa Elly ra ngoài. Chỉ có anh mới hiểu ý Diệp Hạo nói là gì, đừng liều lĩnh nữa, vì giờ anh không còn là một than một mình như trước, bên cạnh anh, đã có một người con gái cần anh bảo vệ, anh phải luôn luôn yên ổn, mới bảo vệ được người con gái đó. Bàn tay Diệp Bảo càng nắm chặt bàn tay của Elly.

------------------

“ Sao, anh ấy đã rời đi, anh có thấy anh ấy đi cùng cô ta không?? … sao cơ? …. Tôi biết rồi … anh cứ theo dõi như vậy đi”

Chu Lệ Băng sững sờ tắt điện thoại, cả người bơ phờ, cô đã mấy đêm không ngủ được. Từ khi đến công ty tìm Diệp Bảo lần đó, cô đã nghi ngờ, thuê thám tử theo dõi, may mắn là cô gái kia ngày hôm sau lại đến tìm Diệp Bảo, nên cô mới nắm được tung tích của cô ta. Cô vỗn đã thử nghĩ đến tình huống xấu nhất.Nhưng mà, giờ đây, nghe thám tử báo cáo, cô vẫn không ngăn được ;o ngại trong lòng

“ Anh ta đến khu phố V, chũng tôi không thể theo tiếp, vệ sỹ của anh ta rất giỏi, chúng tôi sẽ bị nghi ngờ …” khu phố đó là nơi ở của Diệp Hạo, vậy là Diệp Bảo đến nhà Diệp Hạo.

“ Cô ta đi cùng Từ Gia Huy tới, cũng vào khu phố đó, tôi đã giả vờ làm người qua đường, nhìn vào thì thấy hai chiếc xe vào cùng một nhà” Cô gái tình nhân đó cũng đến nhà Diệp Hạo ư, kì lạ quá, bọn họ có quan hệ như thế nào đây, Diệp Hạo cũng biết tình nhân của Diệp Bảo ư?? hay đơn giản, cô tình nhân đó quen biết Từ Gia Huy nên đến cùng, vậy chẳng phải cũng là quen biết sao??

“ Từ Gia Huy đã ra về ….., một lúc sau thì xe của anh ta cũng ra về, tôi không nhìn thấy bên trong xe, chúng tôi đang cố gắng theo dõi, có tin tức, chúng tôi sẽ báo cáo, nhưng có lẽ chúng tôi chỉ có thể biết khu vực anh ta muốn đến mà thôi …” đây là cuộc gọi gần nhất

Bàn tay nắm điện thoại của Chu Lệ Băng run run, cô đang cầu mong, cầu mong cô gái kia chính là về với Từ Gia Huy. Thời gian trôi qua, 15 phút sau, điện thoại lại vang lên

“ Chúng tôi chỉ xác định được anh ta vào khu chung cư cao cấp do Diệp gia làm chủ, còn không xác định được cụ thể, có điều ….. Từ Gia Huy hình như không về cùng cô ta, người của tôi lén nhìn vào chỉ thấy một mình anh ta bước ra khỏi xe ….”

Cô hiểu, hoặc cô gái đó ở lại nhà Diệp Hạo, hoắc cô gái đó … đang ở bên Diệp Bảo. Cả hai trường hợp, đều khiến cô phải đau đớn…

Cuối cùng Chu Lệ Băng cũng rơi nước mắt, cô nhận ra rồi, đây chỉ là một trò chơi, mà cô, chỉ là một con ngốc bị đùa giỡn.

Thì ra, Diệp Bảo, Diệp Hạo, hai người đó, vốn đang đùa cô mà thôi.

Kim đồng hồ dần chuyển sang ngày mới, bóng dáng Chu Lệ Băng càng ảm đạm nghiệt ngã …

----------

Elly nói sẽ ở lại, vậy mà sáng hôm sau, người của cô đã gọi điện thoại khóc lóc, bảo cô có muốn tạm thời nghĩ ngơi cũng phải bàn giao lại mọi chuyện chứ. Thế là, mắc công xin Diệp Hạo đến nhà chơi với Nhạc Ân cho mệt, cô vẫn đành lên máy bay trở về nhà, giành ít ngày dàn xếp mọi chuyện, thậm chí cô còn có ý muốn quay trở về làm việc luôn, đàng nào ở bên này cũng không có gì cho cô làm, nhưng thấy ánh mắt giận dỗi của Diệp Bảo nằm bên cạnh, cô đành rút lại ý định đó.

" Andy, mọi người đâu hết rồi? " Nhạc Ân vừa mở mắt là ngồi bật dậy nhìn quanh phòng, lại lay người Diệp Hạo mà hỏi. Tối hôm qua cô ngồi bên cạnh Diệp Hạo chơi game trên điện thoại đợi Diệp Bảo và Elly, chả hiểu thế nào mà giờ trời đã sáng rồi.

" Mọi người đã về hết khi tối qua rồi mà " Giọng Diệp Hạo ngái ngủ, dạo này không đi làm, anh có thói quen ngủ nướng với Nhạc Ân, đã hơn 8 giờ rồi mà vẫn còn nằm trên giường.

" Ô, Elly về rồi à... " Nhạc Ân bĩu môi buồn bã

" Cô ấy nói sẽ đến chơi với em mà, đừng buồn, nằm xuống với anh kẻo lạnh " Diệp Hạo vừa nói vừa kéo Nhạc Ân nằm xuống, ôm cô vào lòng. Hôm nay là chủ nhật, theo thường lệ, anh vẫn để thím Trương nghĩ ở nhà. Hôm nay là ngày của hai vợ chồng đây.

" Thật sao??, Andy, andy này, Elly thật dữ nha, cả Gia Huy và Diệp Bảo đều sợ luôn " Nhạc Ân vòng một chân gác lên người Diệp Hạo, tay thì níu áo anh, tíu tít nói

Diệp Hạo liếc khuôn mặt đang cười kia mà thầm khen, tối hôm qua ngồi với Từ Gia Huy cả buổi mà không thấy cô nói ra câu này, không biết là vì cô hiểu không nên nói, hay là sáng nay mới nhớ ra mà nói đây. Dù sao, đêm hôm qua Từ Gia Huy kia cũng thảm lắm rồi, cái tội lịch lãm với con gái là như vậy đấy, Diệp Hạo bất giác cười thầm nhạo báng bạn mình, không quên đáp lại cô vợ

" Vậy Ân Ân có sợ Elly không??"

Nhạc Ân cau mày suy nghĩ, một chút sau thì lắc lắc đầu

" Không nha, mới gặp là sợ, nhưng sau đó không sợ nữa, Elly là người tốt đó " Nhạc Ân nhớ Elly có nói sẽ may áo quần cho cô nữa mà.

Vợ anh người gặp người thương mà, Diệp Hạo híp mắt đầy tự hào, đưa tay qua vỗ khuôn mặt Nhạc Ân, Diệp Hạo muốn nói tiếp lại bị Nhạc Ân nhanh chóng hỏi lại anh

" Andy có sợ Elly không??"

" Anh ư, anh chỉ sợ duy nhất một người thôi " Diệp Hạo nhếch miệng, mắt cũng nhắm lại làm bộ không quan tâm, anh biết, cô nhất định nháo lên hỏi là ai, nào ngờ...

" Andy sợ Ân thôi, đúng không? hắc hắc...." Nhạc Ân nghe đến " duy nhất một người " thấy quen quen, Diệp Hạo hôm qua có nói yêu duy nhất mình cô mà, vậy là thuận miệng nói ra. Nhưng với Diệp Hạo lại là một điều bất ngờ.

Diệp Hạo nhanh chóng mở mắt nhìn qua Nhạc Ân, thấy cô vẫn đang cười đắc ý, anh chỉ còn biết im lặng cho qua chuyện. Vợ anh, càng ngày, càng khó đối phó rồi đây.

Nhưng giờ lại đúng ý Diệp Hạo, vì Nhạc Ân đợi mãi anh không trả lời nên đang nháo, cô leo lên người anh, miệng liên tục hỏi

" Đúng không, đúng không Andy. Andy chỉ sợ Ân thôi, này... sao nhắm mắt... mở mắt ra, nói Ân nghe... Andyyy, mau mau nói nghe a..." Nhạc Ân chu môi bất mãn, khi thì xoa xoa mí mắt Diệp Hạo, khi thì kéo hai má của anh bắt nói, hình như không nghe được câu trả lời là sẽ không buông tha cho anh. Diệp Hạo cứ giả chết nằm như vậy, mím miệng không chịu nói, nhắm mắt không chịu nhìn, chỉ là hai bàn tay vẫn cố gắng ôm hai chân Nhạc Ân để cô không nghiêng sang hai bên. Quả thật, anh thích cô nháo trên người anh thế này lắm a.

Một lúc sau, Nhạc Ân thấy mệt, thở phì phò nằm gục xuống người Diệp Hạo, thì Diệp Hạo mới mở mắt bật cười mà nói

" Ân Ân ngốc, đương nhiên là sợ em chứ còn sợ ai nữa "

Nhạc Ân giờ đã mệt, nghe được câu trả lời cũng không thấy hào hứng nữa, chỉ bĩu môi không muốn nói chuyện với Diệp Hạo nữa, thậm chí còn cố lết khỏi người anh, muốn nằm cách xa anh

" Vợ ơi, không muốn đi chơi à " Diệp Hạo giữ chặt người Nhạc Ân lại, đưa tay véo má cô nhắc nhở, mấy hôm nay, anh có một trợ thủ đẩy lùi mọi nhõng nhẽo của vợ vô cùng hiệu nghiệm. Quả nhiên, Nhạc Ân đang loay hoay bỗng im bặt, có vẻ như đang suy ngẫm, thường thường sẽ là thế này, cô ngốc lại tiếp tục câu chuyện lúc nãy, bỏ qua giận dỗi của mình. Lúc này đây, cũng vậy

" Ô, vậy là Andy sợ Ân nhất sao, Ân nói đúng mà " Nhạc Ân ngẩng đầu chớp mắt trong sáng với Diệp Hạo, nói xong còn nhe răng cười tỏ ra vui vẻ, nhưng nhìn điệu cười biết ngay là miễn cưỡng.

Biết lùi biết tiến biết nhịn nhục rồi đấy, cô vợ nhỏ, haha, Diệp Hạo nén cười đến run cả người, chắc anh phải kéo dài thời gian chờ ngày đưa cô đi chơi mới được, phải bắt nạt cô thêm nữa chứ. Chỉ có Nhạc Ân là vẫn duy trì nụ cười cứng nhắc,len lén cúi đầu tránh tầm mắt Diệp Hạo để lặng lẽ ai oán, hình như, mấy hôm nay, Andy cứ nhằm lúc cô mè nheo lại giở trò đe dọa, cô biết đấy nhé, hừ hừ, đợi đi chơi được rồi, cô sẽ không nghe lời nữa đâu a.... Nghĩ ngợi xong xuôi lại thả người nằm xuống ôm chặt cổ Diệp Hạo mà nhắm mắt lim dim, cô thấy vòng tay anh đang ôm người cô cũng siết lại, ưm, ngủ tiếp vậy. Nhạc Ân vẫn giữ tư thế nằm trên người Diệp Hạo như vậy, hai vợ chồng lười biếng lại tiếp tục ngủ.

Chỉ mấy ngày sau, mong ước của Diệp Hạo đã thành hiện thực, anh phải ở lại nước thêm một thời gian, không thể qua Mark đúng hẹn, vì Diệp gia xảy ra chuyện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.