Thím Lưu thấy Nhiên Mộc Miên đã dậy liền đứng dậy, bước tới dọn giường cho cô.
Lúc nhìn thấy vết máu trên ga giường, bà ấy bình tĩnh tháo ga giường ra, sau đó cầm một chiếc ga sạch sẽ khác thay lại cho Nhiên Mộc Miên.
Sau khi Nhiên Mộc Miên thay quần áo xong, đang định ôm đống quần áo bẩn bước từ nhà vệ sinh ra thì thím Lưu bước tới chỗ cô, rất tự nhiên mà cầm đống quần áo bẩn trong tay cô nhét vào giỏ đựng đồ bẩn.
“Bà ơi, để cháu tự giặt ạ!” Nhiên Mộc Miên bỗng thấy hơi xấu hổ với thím Lưu.
“Lúc còn nhỏ bà đâu có thấy cháu ngại đâu, lớn rồi còn khách sáo với bà” Thím Lưu cười thân mật, ôm giỏ quần áo bẩn lên, nói tiếp: “Để bà xuống lầu nói với bà chủ một tiếng, bảo bà chủ luộc trứng bãng nước đường đỏ cho cháu”
truyentop.net cập nhật nhanh nhất.
“Vâng, cháu cảm ơn bà” Nhiên Mộc Miên cười đáp.
Thím Lưu gật đầu, sau đó xuống lầu trước.
Trong lúc ăn sáng, Nhiên Mộc Miên không thấy Phó Quân Tiêu đầu mới quan tâm hỏi “Mẹ, tối hôm qua bố không về ạ?”
“Bố con đi nước ngoài bàn chuyện làm ăn rồi” Đồng Kỳ Anh mỉm cười, đặt món trứng nước đường mới làm xuống trước mặt Nhiên Mộc Miên.
“Vậy… mẹ của bạn học cấp ba của con, bác ấy..” Nhiên Mộc Miên ngập ngừng.
‘Vê chuyện của mẹ Chu Bích Cầm, Đồng Kỳ Anh đã được nghe kể từ Phó Quân Tiêu.
Đồng Kỳ Anh chỉ nhàn nhạt đáp: “Bà ấy đã không sao rồi”
“Vậy con có cần đến thăm bác ấy không?”
Nhiên Mộc Miên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-vo-cung-ngot-ngao/1681545/chuong-732.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.