Đó có lẽ là mấy cận vệ mà Phó Quân Tiêu phái đi theo sát bảo vệ Nhiên Mộc Miên.
Minh Tư Thành bỗng nhiên phát hiện, mấy vệ sĩ kia cũng không phải theo sát cô nhóc này hai mươi tư tiếng.
“Này, anh đang nghĩ gì đớ?” Nhiên Mộc Miên thấy Minh Tư Thành nhíu mày trầm tư, vì thế bèn giơ tay quơ quơ trước mặt anh Minh Tư Thành hồi phục tinh thần, nhìn Nhiên Mộc Miên mỉm cười nói: “Cô còn rất biết chạy nhỉ”
“Ai nói tôi rất biết chạy hả? Còn chạy nữa tôi đã sắp chết ngạt vì không có đủ khí mà thở.
đây” Nhiên Mộc Miên vừa nói vừa thở hổn hển, lúc này lắc lư tay mình mới nhận ra bản thân cô vẫn đang nắm tay Minh Tư Thành.
truyentop.net cập nhật nhanh nhất.
Phút chốc hai gò má cô hơi hơi phiếm hồng, vội vàng thả tay ra, vòng ra sau lưng.
Minh Tư Thành nhìn thoáng qua bàn tay vừa mới được cô dắt đi, trong lòng bàn tay còn sót lại hơi ấm của cô, khóe miệng không kìm được cong cong lên thành nụ cười.
“Hay là chúng ta đi cổng sau về trường đi?” Minh Tư Thành thản nhiên hỏi.
Nhiên Mộc Miên gật đầu.
Hai người sóng vai nhau bước đi, không khí có chút kỳ lạ.
Nhiên Mộc Miên không chịu nổi bầu không khí không rõ ràng này, bắt đầu nói câu được câu chăng: ‘Tôi còn tưởng rằng tất cả các bạn nam trong trường đều sợ anh”
“Ờ, cũng có vài đứa không sợ chết” Minh Tư Thành bình thản hờ hững đáp lời Nhiên Mộc Miên lại không biết nói gì tiếp theo.
Sau khi trở lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-vo-cung-ngot-ngao/1681537/chuong-724.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.