Lúc này Minh Phúc Đạt mới chấp nhận chuyện Minh Tư Thành ở rể, thở dài nói: “Sự việc đã như vậy, nhà họ Minh chúng ta đành nhường một bước. Cháu ở rể, sau này ông nội chắc chắn sẽ bồi thường cho cháu”
“Ông ơi, đừng tức giận. Tức giận không tốt cho sức khỏe” Minh Tư Thành cười khổ nói.
Minh Phúc Đạt thở dài, cúp điện thoại.
Minh Tư Thành nhìn cuộc trò chuyện kết thúc, bất lực lắc đầu.
Vừa định cất điện thoại, một làn gió mát lạnh ập vào lưng, một vật nặng trên vai đè lên vai, hai mắt bị một đôi tay che lại.
truyentop.net cập nhật nhanh nhất.
“Đoán xem em là ai?” Giọng một của con gái vang lên đằng sau.
Minh Tư Thành nhíu chặt đôi lông mày, duỗi tay bắt lấy cổ tay của cô ta, từ phía sau lưng mình kéo cô ta ra.
“Hạ Mộc Tử, cô đủ chưa?”
Sự thô lỗ của Minh Tư Thành làm cho cổ tay của Hạ Mộc Tử cảm thấy đau đớn.
Hạ Mộc Tử chép miệng, nước mắt lưng tròng nhìn Minh Tư Thành, sụt sịt cái mũi, đáng thương nói: “Em từ Bắc Bình xa xôi đến thành phố này thăm anh, anh còn đối xử với em hung dữ như vậy!”
“Bây giờ thăm xong rồi chứ?” Vẻ mặt Minh Tư Thành không kiên nhẫn hỏi.
Hạ Mộc Tử khẽ gật đầu.
Minh Tư Thành thấy vali bên cạnh cô ta, duỗi tay nắm được chiếc vali kéo thẳng về phía cổng trường.
“Anh Tư Thành, anh muốn đưa em đi đâu vậy?” Hạ Mộc Tử thấy thế, nín khóc mỉm cười mà chạy nhanh theo sau hỏi.
Minh Tư Thành không thèm nhìn Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-vo-cung-ngot-ngao/1681523/chuong-710.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.