"Tối nay không cần chờ anh về ăn cơm đâu, anh có tiệc xã giao. Nhưng anh sẽ về trước chín giờ" Phó Quân Tiêu nhìn Đồng Kỳ Anh, tiếp đó hôn lên gò má ấm áp của bà.
Đồng Kỳ Anh tiếp tục dặn dò: "Không được phép uống rượu!"
"Ừ, yên tâm đi, nhất định anh sẽ không uống!" Phó Quân Tiêu mỉm cười: "Vậy anh đến công ty nhé."
Đồng Kỳ Anh cũng tủm tỉm gật đầu: "Đi đường cẩn thận, em chờ anh về."
Sau khi Nhiên Mộc Miên thấy bố mẹ ngọt ngào xong mới cười trộm rồi chạy về phòng mình.
Thật ra không phải bố mẹ cô chưa cãi nhau nhau giờ.
Hai người bọn họ mà ầm ĩ lên rồi thì cả nhà này sẽ giống như bị Nam Cực bao vây vậy.
Bố mẹ nhà người ta cãi nhau thường là "Cực kỳ ầm ĩ, bố mẹ cô cãi nhau lại là "Phát động chiến tranh lạnh".
Mẹ của cô có một loại năng lực, rõ ràng bố đang ở nhà nhưng mẹ cũng có thể coi bổ như không khí, thậm chí còn lôi kéo được cả cô và anh trai cùng nhau làm như không thấy bố đang ở đó vậy.
Có điều mặc kệ ai đúng ai sai, người cúi đầu làm hòa trước vẫn luôn là ông bố không có khí phách nhà cô, lúc nào cũng thay đổi phương pháp dỗ mẹ cô vui vẻ.
Nghĩ đến đây, Nhiên Mộc Miên mở ngăn kéo trên tủ đầu giường lấy ra một chiếc hộp thiếc tinh xảo màu hồng nhạt.
Sau khi mở ra, một chiếc cúc áo màu trắng được để bên trong hộp.
Vật này là khi cô chơi cùng người bạn nhỏ ở bãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-vo-cung-ngot-ngao/1681439/chuong-625.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.