Chương trước
Chương sau
"Còn nữa, sau này đến sống ở nhà anh đi, anh sẽ mua cho em một căn phòng thí nghiệm ở gần đây. Anh trai em sống một mình cô đơn lắm. Nhân lúc anh cả của em còn chưa đón vợ về ở. Dọn đến ở cùng anh đi." Nhiên Hoàng Minh tiếp tục nói.
Nghe vậy, sắc mặt Phó Quân Tiêu tối sầm lại, ảm đạm nói: "Kỳ Anh là vợ của tớ, không tiện sống với cậu đâu."
“Vậy tớ sẽ chuyển về sống ở nhà riêng” Não bộ của Nhiên Hoàng Minh hoạt động cực kì nhanh.
"Tốt nhất cậu nên sống một mình đi, còn nhanh chóng tìm cho Kỳ Anh một người chị dâu" Phó Quân Tiêu nhếch miệng cười nói.
Nhiên Hoàng Minh vung tay, không thèm để ý đến sự có mặt của Phó Quân Tiêu, nhìn thẳng vào Đồng Kỳ Anh tiếp tục nói: "Em gái à, anh nhớ khả năng nấu nướng của em rất tốt, sau này em đến làm đồ ăn ngon cho anh mỗi ngày đi”
“Bây giờ Kỳ Anh không biết nấu ăn, cô ấy quên mất rồi.” Phó Quân Tiêu nhẹ nhàng nói thêm.
Khuôn mặt Nhiên Hoàng Minh cực kì ngơ ngác nhìn Phó Quân Tiêu nói: "Cậu làm cái gì vậy? Để tớ nói chuyện với em gái mình coi".
"?" Phó Quân Tiêu bối rối im lặng. Bên này Đồng Kỳ Anh buồn cười không chịu được.
Nói về phương diện nào đó, khí chất của Nhiên Hoàng Minh và Nhiên Hoàng Biên giống nhau như cùng một khuôn đúc ra vậy. “Bây giờ cả hai anh cùng nấu đồ ăn cho em đi, em không biết nấu” Đồng Kỳ Anh cười ngây thơ nói.
Ngay cả Hoàng Minh cũng giật mình, nghĩ tới đây rồi cười vui vẻ: "Từ nay về sau, anh trai và anh cả của em đều sẽ học nấu ăn, sau này anh sẽ chuẩn bị nhiều đồ ăn ngon cho em."
"Được đó".
"Vậy em gái thích ăn cái gì nhất?"
"Chỉ cần anh trai làm, em đều thích hết."
"Vậy thì anh sẽ học nấu cơm rang trứng trước!"
"Cái này mà anh cũng cần phải học sao?"
"Tất nhiên rồi."

Nhìn hai anh em họ nói chuyện rôm rả với nhau, Phó Quân Tiêu hoàn toàn không thể chen vào nói được, lúc này anh mới hối hận vì đã để họ nhận ra nhau.
Đến bữa ăn, ngay cả Nhiên Hoàng Minh cũng tích cực gắp đồ ăn cho Đồng Kỳ Anh, tất nhiên Phú Quận Tiêu bên cạnh cũng không chịu thua kém, gắp đầy đồ ăn vào chén của Đồng Kỳ Anh.
Cuối cùng, Đồng Kỳ Anh lại phải nhờ người phục vụ mang thêm một chén cơm tới.
Mặc dù, bữa ăn này cô đã ăn no căng bụng nhưng hai ông lớn xác có vẻ vẫn ghen ăn tức ở với nhau.
"Quân Tiêu, tớ nghĩ thế này. Mặc dù cậu và em gái nhỏ của tớ đã kết hôn và tổ chức hôn lễ trước mặt ông nội và mẹ của cậu rồi. Tuy nhiên, bố tớ và tớ chưa bao giờ nhìn thấy em gái nhỏ mặc váy cưới. Vì vậy, đám cưới đó không tính. Cậu phải tổ chức lại cho em gái của tớ một đám cưới hoành tráng và xa hoa khác” Sau khi ăn xong, Nhiên Hoàng Minh bất ngờ trịnh trọng nói.
Đồng Kỳ Anh không mấy quan tâm, khi vừa cố định nói "Không cần" thì Nhiên Hoàng Minh lại tiếp tục nói: "Con bé này dù không chịu nhận bố tớ, nhưng đã nhận người anh trai là tớ, thì đám cưới của em ấy không được phép sơ sài."
“Không thành vấn đề” Phó Quân Tiêu cười đắc ý, sẵn sàng đồng ý.
Nhiên Hoàng Minh nhân cơ hội kéo Đồng Kỳ Anh đến trước mặt mình, nhoẻn miệng cười: "Vậy thì từ hôm nay, hai người sẽ không thể gặp nhau cho đến ngày kết hôn."
"Cậu..."
"Cậu cái gì? Nếu muốn gặp em gái tớ, cậu nên chuẩn bị hôn lễ càng sớm càng tốt. Còn cái lễ ăn hỏi kia, cũng không thể thiếu." Nhiên Hoàng Minh thẳng thừng cắt ngang lời nói của Phó Quân Tiêu.
Phó Quân Tiêu vừa muốn kéo lấy tay Đồng Kỳ Anh lại thì đã bị Nhiên Hoàng Minh nhanh chóng đứng chắn trước mặt Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh núp sau lưng Nhiên Hoàng Minh cười xấu xa.
Cảm giác được anh trai bảo vệ thật tuyệt!
Sắc mặt Phó Quân Tiêu đau khổ, giả bộ tức giận hỏi: "Kỳ Anh, em thật sự không muốn cùng anh về nhà sao?"
“Em nghe lời anh trai” Đồng Kỳ Anh nhanh chóng thu lại nụ cười, nghiêm túc nói.
Phó Quân Tiêu chỉ có thể thỏa hiệp và hứa: "Sau khi trở về, tớ sẽ thu xếp việc tổ chức đám cưới thật tốt và thông báo cho mọi người"

“Không vấn đề” Nhiên Hoàng Minh giơ tay làm động tác "OK".
Phó Quân Tiêu đi đến gần Nhiên Hoàng Minh, kề vào tai anh ta, nói nhỏ: "Nếu cậu để mất Kỳ Anh, thì cẩn thận tớ sẽ không khách sáo với cậu đâu."
"Đừng lo lắng! Tớ sẽ bảo vệ em gái của tớ thật tốt!" Nhiên Hoàng Minh cười toe toét trả lời.
Phó Quân Tiêu liếc mắt nhìn Đồng Kỳ Anh, chỉ thấy cô đang né tránh ánh mắt của anh,
"Kỳ Anh..."
Anh muốn nói gì đó nhưng rồi lại thầm thở dài, sau đó quay người đi đến chỗ đậu xe của mình.
Sau khi nhìn thấy Phó Quân Tiêu bước đi, Nhiên Hoàng Minh quay sang nhìn Đồng Kỳ Anh nói: "Em đang cố ý tránh cậu ta à?"
".." Đồng Kỳ Anh mím môi không nói gì.
Ngay cả Nhiên Hoàng Minh cũng nhận ra điều này.
Đồng Kỳ Anh vẫn im lặng, Nhiến Hoàng Minh không có ý định hỏi thêm, ngược lại anh ta chuyển sang chủ đề khác: "Vậy thì trong khoảng thời gian này em sẽ ở nhà của anh nhé"
“Vâng” Đồng Kỳ Anh khẽ gật đầu.
Thật ra, cô đã nhở ra một số chuyện đã xảy ra trước đây, nhưng những chuyện xảy ra gần đây, cô cũng không quên.
Điều quan trọng nhất là cô cảm thấy trí nhớ của mình có vẻ rất hỗn loạn,
Nhiều hình ảnh lộn xộn cứ liên tiếp hiện lên trong đầu cô, thậm chí nỗi buồn còn nhiều hơn cả niềm vui.
Vì vậy, cô không biết mình sẽ phải đối mặt với anh cả như thế nào.
"Thật ra, sáu tháng qua khi em vắng mặt. Quân Tiêu thực sự đã thay đổi rất nhiều" Sau khi trở lại xe, Nhiên Hoàng Minh thở dài nhìn Đồng Kỳ Anh đang ngồi trên ghế phụ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.