Tần Vũ Bảo khẽ nhún vai, buồn bã trả lời: “Tôi được biết từ miệng em trai cô ấy rằng cô ấy đã bị người ta hại chết. Còn về việc cụ thể là bị ai hại chết và chết như thế nào tôi đều đã đi nghe ngóng, nhưng không có kết quả”
“Chẳng lẽ ngay cả cảnh sát cũng không tra ra được gì sao?” Đồng Kỳ Anh không khỏi cảm thấy khó hiểu.
Tân Vũ Bảo rũ mắt xuống, đáp: “Đến thi thể còn chưa tìm thấy thì bên cảnh sát phá án thế nào đây?”.
“Nếu chưa tìm thấy thi thể thì hẳn nên gọi là mất tích chứ! Sao anh dám chắc là cô ấy đã chết rồi?” Đồng Kỳ Anh nghi hoặc, hỏi ngược lại.
Tần Vũ Bảo vừa thấy bất lực vừa nói một cách đau buồn: “Tôi vốn muốn đến mộ của Huyền Trâm thăm cô ấy, nhưng nghe em trai cô ấy nói vẫn chưa tìm được thi thể của cô ấy nên không có mộ. Nhưng người nhà cô ấy lại khẳng định Huyền Trâm đã chết rồi”
“Không tìm thấy thi thể, nói không chừng cô ấy chưa chết đâu” Đồng Kỳ Anh an ủi.
Tần Vũ Bảo cười khổ: “Tôi cũng hy vọng là vậy! Hi vọng cô ấy vẫn còn sống ở một nơi nào đó trên thế giới này mà tôi không biết”
“Vậy đến bây giờ anh vẫn chưa có bạn gái? Cũng chưa kết hôn?” Đồng Kỳ Anh tò mò hỏi.
Tần Vũ Bảo khẽ gật đầu.
Đồng Kỳ Anh lập tức có một cái nhìn khác về người đàn ông này. Vừa si tình vừa chung thủy...
“Được rồi! Nể tình anh vừa si tình vừa một lòng một dạ với người bạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-vo-cung-ngot-ngao/1681401/chuong-586.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.