"Không phải tớ không nhìn thấy tâm ý của cậu, nhưng cho dù như vậy thì cũng không có ý nghĩa gì hết. Thật sự tớ không biết Đồng Kỳ Anh đã cho cậu uống bùa mê thuốc lá gì, để cho cả đời này của cậu không thể sống nếu không có cô ấy" Nhiên Hoàng Minh không nhịn được trêu chọc anh.
Phó Quân Tiêu bình tĩnh hỏi: "Yêu một người có cần lý do không?"
Nhiên Hoàng Minh không phản bác lại được nên đành bó tay.
Vài ngày sau...
Tại Châu Úc, một nơi nào đó trên bãi biển màu vàng nhạt, trong một nhà nghỉ qua đêm của người dân.
Đồng Kỳ Anh thức dậy trễ, nên bữa sáng và bữa trưa của cô diễn ra cùng một lúc. Cô đeo kính râm vào rồi nằm trên chiếc ghế tựa màu trắng ở sân trước, tắm cái nắng gần trưa.
Từng làn gió từ biển khơi thổi vào, vị mặn của biển và hơi thở của đất quyện vào nhau làm người ta cảm thấy thoải mái.
Sau khi đến Úc, Phó Quân Tiêu đã đặt cho cô một phòng tổng thống sang trọng trong một khách sạn bảy sao, nhưng cô không sống ở đó mà tự mình tìm một ngôi nhà trọ ven biển.
Mấy ngày nay, cô ở trong căn nhà trọ này không đi đâu nên thỉnh thoảng đã làm người phiên dịch tiếng Anh giúp bà chủ nhà trọ đây.
Bà chủ ở đây là người địa phương, tóc vàng, mắt xanh, da trắng. Dù đã vào tuổi trung niên nhưng vẫn rất dễ mến. Bà ấy còn có một người con gái đang du học ở Hoa Nam. Do đó, cô con gái này đã giúp bà quảng cáo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-vo-cung-ngot-ngao/1681398/chuong-583.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.