Đầu ngón tay cô vân về quần áo và những vật dụng hằng ngày, sau khi hít sâu một hơi, vẫn là mặc lên người.
Cô không dám đi soi gương, mà trực tiếp trốn vào trong chăn, bọc chính mình lại thật nghiêm chỉnh.
Cô còn tắt đi đèn trong phòng.
Đồng Kỳ Anh nhắm mắt lại, nhưng lại không hề buồn ngủ.
Mãi cho đến khi cánh cửa gỗ của căn phòng vang lên tiếng cót két, tiếp sau đó là tiếng bước chân nhẹ nhàng và tiếng mở cửa tủ lấy quần áo, còn có cả tiếng nước lúc tắm rửa.
Đợi sau khi tất cả âm thanh đó biến mất, nhịp thở của người đàn ông truyền vào từ chiếc ghế dài bên ngoài căn phòng.
Đồng Kỳ Anh mất ngủ, sau khi vén chăn ra bước xuống giường, cô đi chân trần đến vén rèm ra, rón rén đến bên chiếc ghế dài.
Cô vừa cúi xuống phía người đàn ông, bất ngờ giây tiếp theo, Phó Quân Tiêu bỗng nhanh tay, trực tiếp bóp chặt lấy cổ cô.
“Ai?” Anh quát lên một tiếng, lực trong tay càng siết mạnh hơn.
Đồng Kỳ Anh khó chịu nghẹn ngào nói: “Đau”
Hình ảnh này, cũng thật giống như trước đây cô đã từng gặp qua.
Trong lòng cô gợn sóng, giống như mặt hồ bình lặng trong tim bị một thứ gì đó khuấy động.
Ánh mắt Phó Quân Tiêu nhẹ sáng lên, lập tức buông tay ra, chạm vào công tắc bên ghế dài.
Trong phòng lập tức sáng choang.
Đồng Kỳ Anh đau xót xoa cổ mình, vừa nãy suýt chút nữa bị anh bẻ gãy rồi.
Nhưng lúc này, anh lại không nói lời nào.
Phó Quân Tiêu nhìn Đồng Kỳ Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-vo-cung-ngot-ngao/1681385/chuong-570.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.