Chương trước
Chương sau
“Nếu như em báo cho mẹ của em biết chuyện này sẽ chỉ khiến mẹ cùng bố của em cãi nhau tạo ra mâu thuẫn. Bởi vì bố của em không nhìn nhận Đồng Kỳ Anh như một con người” Bùi Hải Đăng đột nhiên giới một chậu nước lạnh.
Hô hấp của Hạ Huyền Thy lập tức chùng xuống, đành phải từ bỏ ý nghĩ này.
So với những gì mà Đồng Kỳ Anh gặp phải, cô ta đột nhiên cảm thấy mình còn may mắn nhiều lắm.
Một bên khác, Đồng Kỳ Anh cầm điện thoại của Bùi Hải Đăng nhưng lại không gọi điện thoại cho Nhiên Hoàng Minh mà là cầm theo hòm thuốc đi tới một cửa hàng cầm đồ tư nhân.
Cô lấy điện thoại di động cùng hòm thuốc cầm tạm, còn dặn dò ông chủ hiệu cầm rằng hòm thuốc nhất định phải đặt trong ngăn mát của tủ lạnh.
Bởi vì tiền cũng không nhiều nên ông chủ cũng không để ý đến trong hòm thuốc của cô là thuốc gì, dứt khoát đáp ứng giúp cô bảo quản nó một thời gian.
Sau khi rời khỏi tiệm cầm đồ, Đồng Kỳ Anh nhìn xe cộ lui tới trước mặt cùng đám người thưa thớt, phóng mắt nhìn những tòa cao ốc cùng ánh đèn neon của thành phố, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác không biết phải làm sao.
Cô không biết bản thân mình nên đi nơi nào, cũng không biết tiếp theo mình nên làm gì, ánh mắt trở nên có chút mờ mịt.
Giống như ngoại trừ phòng thí nghiệm kia thì trên đời không còn chốn dung thân cho cô nữa.
Đồng Kỳ Anh một mình ở trên đường lớn vừa đi vừa dừng, sau khi đi qua một con đường lại đi tiếp một con đường khác, thẳng đến khi người càng ngày càng ít, cuối cùng dưới ánh đèn đường chỉ còn lại một mình cô cô đơn chiếc bóng.
“Lát nữa chúng ta tới quán bar đi! Phóng pháo xong thì đi!” Phía trước có ba tên đàn ông cà lơ phất phơ đi tới, trên tay mỗi người đều cầm một chai rượu, kề vai bá cổ cười đến vô cùng lỗ mãng.
“Em gái phía trước dáng dấp không tệ” Ánh mắt một tên đàn ông trong đó rơi vào trên người Đồng Kỳ Anh đang từ đối diện bọn họ đi tới.
“Mày nhìn cô ta một chút đi, đến một cái túi cũng không có, trên tay cũng không có điện. thoại, tám chín phần mười là bỏ nhà trốn đi, chúng ta đi bắt chuyện một chút đi.”

Thế là ba tên đàn ông đi về phía Đông Kỳ Anh vây cô lại.
Bước chân bị ba tên đàn ông này chặn phải ngừng lại, Đồng Kỳ Anh vô cùng bình tĩnh nhìn về phía ba người mặt mũi xấu xí này.
“Người đẹp, muộn như vậy rồi một người ở bên ngoài không an toàn đầu, không bằng để ba bọn anh đưa em về nhà nhé?”
“Đúng vậy! Không bằng trước tiên cùng đi ăn bữa khuya với bọn anh”
“Bọn anh mời khách, coi như làm quen với một người bạn”.
Ba tên đàn ông mỗi người một câu không ngừng trêu chọc Đồng Kỳ Anh.
Phó Quân Tiêu nhìn thấy tờ giấy cô đưa thì ngẩn ra một chút mới đưa tay tiếp nhận rồi mở ra.
Nhìn thấy ở phía trên là chân dung của mình, anh tò mò hỏi: “Đây là ai vẽ?”
“Tôi” Đồng Kỳ Anh không chút nghĩ ngợi trả lời.
Phó Quân Tiêu hiểu ý cười một tiếng: “Vẽ thật là xấu”
“Vì sao tôi lại mơ thấy anh?” Đồng Kỳ Anh vô cùng bình tĩnh hỏi, cô không biết tại sao mình lại giống như rất quen thuộc với người đàn ông này như vậy.
Rõ ràng đối với cô mà nói, đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Phó Quân Tiêu lấy tay chống mắt, nghiêng đầu nhìn Đồng Kỳ Anh, thong dong trả lời: “Bởi vì anh là ông xã của em”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.