“Nếu như em báo cho mẹ của em biết chuyện này sẽ chỉ khiến mẹ cùng bố của em cãi nhau tạo ra mâu thuẫn. Bởi vì bố của em không nhìn nhận Đồng Kỳ Anh như một con người” Bùi Hải Đăng đột nhiên giới một chậu nước lạnh.
Hô hấp của Hạ Huyền Thy lập tức chùng xuống, đành phải từ bỏ ý nghĩ này.
So với những gì mà Đồng Kỳ Anh gặp phải, cô ta đột nhiên cảm thấy mình còn may mắn nhiều lắm.
Một bên khác, Đồng Kỳ Anh cầm điện thoại của Bùi Hải Đăng nhưng lại không gọi điện thoại cho Nhiên Hoàng Minh mà là cầm theo hòm thuốc đi tới một cửa hàng cầm đồ tư nhân.
Cô lấy điện thoại di động cùng hòm thuốc cầm tạm, còn dặn dò ông chủ hiệu cầm rằng hòm thuốc nhất định phải đặt trong ngăn mát của tủ lạnh.
Bởi vì tiền cũng không nhiều nên ông chủ cũng không để ý đến trong hòm thuốc của cô là thuốc gì, dứt khoát đáp ứng giúp cô bảo quản nó một thời gian.
Sau khi rời khỏi tiệm cầm đồ, Đồng Kỳ Anh nhìn xe cộ lui tới trước mặt cùng đám người thưa thớt, phóng mắt nhìn những tòa cao ốc cùng ánh đèn neon của thành phố, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác không biết phải làm sao.
Cô không biết bản thân mình nên đi nơi nào, cũng không biết tiếp theo mình nên làm gì, ánh mắt trở nên có chút mờ mịt.
Giống như ngoại trừ phòng thí nghiệm kia thì trên đời không còn chốn dung thân cho cô nữa.
Đồng Kỳ Anh một mình ở trên đường lớn vừa đi vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-vo-cung-ngot-ngao/1681361/chuong-546.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.