Cho nên Hạ Kiến Quốc quyết định cược một phen.
Ông ta không tin rằng giữa Nhiên Hoàng Minh và Phó Quân Tiêu lại không liên lạc với nhau, chỉ là ông ta không tìm ra cách thức mà họ liên lạc với nhau mà thôi.
Ở nghĩa trang, ông ta đã cử người canh giữ.
Sau một ngày canh giữ, khi trời gần chạng vạng thì cuối cùng họ cũng đợi được một người đàn ông mặc vest, đi giày da và đeo kính râm đi tới.
Người đàn ông cầm một bó hoa hợp hoan trên tay, khi anh ta vừa cúi xuống đặt bó hoa trước bia mộ thì cả chục người từ mọi hướng chạy ra sau lưng và rút súng lục chĩa vào người anh ta, thậm chí có người còn hét lên: “Phó Quân Tiêu, giơ tay chịu trói đi”
"Tôi nghĩ các người đã nhận nhầm người rồi” Phó Quân Bác tháo kính râm, quay người lại đối mặt với nhóm cảnh sát đặc nhiệm.
Sau khi mọi người nhìn nhau, họ mới từ từ cất súng lục đi.
Để tránh sai sót, người đội trưởng đã lục soát trên người Phó Quân Bác và tìm thấy thẻ căn cước trong ví của anh ấy, sau khi kiểm tra lại danh tính thì mới thả anh ấy ra.
Hạ Kiến Quốc đang đứng ngồi không yên ở trong văn phòng, ông ta càng hoảng sợ hơn khi nghe tin người đến nghĩa trang không phải Phó Quân Tiêu mà là Phó Quân Bác, em trai của Phó Quân Tiêu.
Ông ta cứ quanh quẩn một mình trước cửa sổ kính từ trần đến sàn của văn phòng và hút hết điếu thuốc này đến điều thuốc khác cho đến khi gạt tàn đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-vo-cung-ngot-ngao/1681356/chuong-541.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.