Đặc biệt là lúc mười một giờ tối, mắt phải cô ta nháy liên tục, có câu: "Mắt trái nháy tài, mắt phải nháy tại" không phải Kỳ Anh xảy ra chuyện gì rồi chứ?
Lý Nhã Uyên liền bật dậy khỏi giường, khoanh tay trước ngực, đứng trước cửa sổ, hướng về phía bầu trời đêm đầy sao cầu nguyện.
Hy vọng Kỳ Anh có thể bình an vô sự...
Hôm sau.
Phó Quân Tiêu tỉnh dậy trước, anh đau đầu xoa xoa thái dương rồi ngồi dậy khỏi ghế sofa, vô tình cúi đầu nhìn thấy chiếc chăn trên người, lại ngước lên nhìn mâm điểm tâm trên bàn, đột nhiên tỉnh táo.
Anh lục lọi trên người một hồi mới nhớ ra mình để điện thoại đặc chế trên bàn trà nhỏ.
Lúc anh mở điện thoại ra liền nhận được điện thoại của Nhiên Hoàng Minh.
"Quận Tiêu, cuối cùng cũng gọi được cho cậu! Có phải bây giờ cậu đang xảy ra chuyện gì không?" Nhiên Hoàng Minh lo lắng hỏi.
Nhưng Phó Quân Tiêu lại hỏi ngược lại: "Kỳ Anh đâu? Cô ấy có an toàn không?"
"Cậu... tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tớ hoàn toàn không liên lạc được với cậu, hơn nữa."
"Tôi hỏi cậu, Kỳ Anh đâu? Cô ấy có an toàn không?"
"Nói đi!"
"Tớ gửi cho cậu một video, cậu tự xem đi!" Sau đó Nhiên Hoàng Minh liền cúp máy.
Một phút sau màn hình điện thoại hiện lên một video.
"Tuyệt vọng sao? Hình như người đàn ông cô yêu biết đây là một cái bẫy nên không muốn đến cứu cô nữa rồi." Cậu Bát vừa điên cuồng không kiềm chế được nói vừa cầm súng lục chĩa vào Đồng Kỳ Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-vo-cung-ngot-ngao/1681349/chuong-534.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.