Người đàn ông như anh, bề ngoài thoạt nhìn rất có vẻ như là người theo chủ nghĩa khổ hạnh, nhưng trong xương lại tràn đầy dục vọng.
“Không được... anh cả.” Đồng Kỳ Anh bị anh làm cho có chút choáng ngợp, cô không ngừng kéo tay anh ra. Anh dứt khoát xoay người cô lại, sau đó cúi đầu ấn xuống môi cô. “Ưm..”
Giờ phút này, cô như trở thành con mồi của anh, vừa ngon vừa nghiện.
Đôi mắt đen của Phó Quân Tiêu mở to, trong đôi mắt sắc bén hiện lên tia sáng của sự thích thú cùng tận, nhìn chằm chằm Đồng Kỳ Anh như muốn thiêu đốt cô.
Hai má cô nổi lên từng rặng mây đỏ ửng, nhưng lại cắn chặt răng, khăng khăng chống cự nụ hôn của anh, nhưng hai tay đã sớm từ từ thả lỏng.
Anh thích cái kiểu muốn cự còn nghênh của cô, khiến anh càng muốn chinh phục cô.
Môi răng đóng chặt, anh khẽ cắn cánh môi cô. Cơn đau từ trên cánh môi cô lập tức truyền đến khiến cô bất giác hé miệng, anh nhân cơ hội tiến vào, hôn sâu hơn.
Đồng Kỳ Anh cảm thấy lúc này cô đang "gặp nguy hiểm", còn Phú Quận Tiêu thì không hỗn loạn".
Bởi vì sau nụ hôn nóng bỏng, quần áo của cô đã xộc xệch không chịu nổi, chiếc áo đã cởi ra đến khuỷu tay, vai thơm tay trắng, bộ ngực lộ ra một nửa, khóa kéo của váy dưới bị kéo ra một nửa, vòng eo xinh đẹp bị ngón tay của anh ấn vào bên dưới.
Nhưng Phó Quân Tiêu lại quần áo gọn gàng ép cô vào bức tường lát gạch của nhà bếp, ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-vo-cung-ngot-ngao/1681294/chuong-479.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.