“Không chỉ một đêm!” Nghe Phó Quân Tiêu nói lời này, sắc mặt của Đồng Kỳ Anh đều thay đổi.
Trong ý thức của cô đã tin chuyện mà Phó Quân Bác nói có liên quan đến anh cả.
Phó Quân Tiêu lập tức hôn lên đôi môi đỏ mọng của Đồng Kỳ Anh, tiếp tục nói: “Mỗi đêm ở cùng em đều khiến anh khó lòng quên được”
Nhất thời Đồng Kỳ Anh ngượng ngùng cười.
Miệng của anh cả cũng ngọt thật đó.
Nhưng chuyện cô muốn biết không chỉ là chuyện của hai người.
“Vậy lúc trước khi gặp em thì sao? Anh có chuyện nào mà cả đời khó lòng quên được không?” Đồng Kỳ Anh cong nhẹ môi, vẫn thăm dò quá khứ của Phó Quân Tiêu.
Phó Quận Tiêu nhìn gương mặt vừa tò mò vừa nghiêm túc của Đồng Kỳ Anh, không nhịn được cười hỏi: “Em là tò mò đối với quá khứ của anh, hay có chuyện giấu anh vậy?”
Thật ra cô có chút để ý chuyện mà Phó Quân Bác nói, nhưng không tin rằng lúc trước anh cả đã làm những chuyện đó, nhưng Phó Quân Bác sẽ không vô duyên vô cớ bịa chuyện, vì vậy cô muốn anh cả nói rõ.
Muốn chân tướng của chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
Phó Quân Tiêu ôm lấy đầu của Đồng Kỳ Anh, để đầu cô dựa vào cổ anh, trầm giọng nói: “Đêm biết được bố anh mất, còn có lúc học cao trong năm nhất, bị một nữ sinh vu oan”
“Bị một nữ sinh vu oan?" Đồng Kỳ Anh nhất thời mẫn cảm, ngẩng đầu nhìn Phó Quân Tiêu, trong lòng tự hỏi không biết có phải là chuyện mà Phó Quân Bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-vo-cung-ngot-ngao/1681291/chuong-476.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.