Đồng Kỳ Anh hít sâu một hơi rồi đi về phía xe việt dã của Phó Quân Tiêu. Cô mở cửa xe ngồi vào ghế phụ.
Sắc mặt của Phó Quân Tiêu rất xấu, làn da nhợt nhạt trắng bệch, hốc mắt sâu hơn mọi khi, hai cuồng thâm rõ rệt, râu mọc lún phún dưới cằm.
“Anh cả, em...”. “Anh mệt rồi, muốn nghỉ ngơi” Phó Quân Tiêu còn chưa nhìn lấy cô một cái đã ngắt lời cô.
Tiếp đó anh hạ ghế lái xuống thấp hơn, nằm xuống rồi khoanh hai tay nhắm mắt lại. Bầu không khí trong xe vô cùng ngột ngạt thậm chí khiến cô cảm thấy có chút ớn lạnh.
“Anh cả, anh đem theo chứng minh thư không? Chúng ta thuê phòng nghỉ ngơi đi” Đồng Kỳ Anh quay sang nhìn chằm chằm Phó Quân Tiêu. Cô thầm nghĩ nhất định anh đã một đêm không ngủ. Vậy thì tìm phòng nghỉ ngơi sẽ tốt hơn nhiều.
“Muốn thuê phòng với anh? Được! Chiều theo ý em!” Đột nhiên Phó Quân Tiêu mở mắt ngồi thẳng người rồi mở cửa xe đi ra ngoài, vòng qua đầu xe sang ghế phụ bên kia mở cửa xe, sau đó kéo mạnh Đồng Kỳ Anh xuống xe.
Đồng Kỳ Anh để mặc Phó Quân Tiêu túm lấy cổ tay, kéo cô một lần nữa đi vào khách sạn. Phó Quân Tiêu kéo cô đến quầy lễ tân nhận phòng, đưa tiền đặt cọc, cầm lấy thẻ phòng rồi lại kéo Đồng Kỳ Anh đi vào thang máy, lên phòng cao nhất cũng chính là phòng tổng thống. Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
Trên đường đi Đồng Kỳ Anh im lặng không nói gì, cổ tay cô bị Phó Quân Tiêu siết đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-vo-cung-ngot-ngao/1681253/chuong-434.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.