Chương trước
Chương sau
Đồng Kỳ Anh không hiểu nổi, rõ ràng Lý Nhã Uyên quen biết cô nhưng bây giờ lại giả vờ như là lần đầu tiên gặp cô, khách sáo một cách kỳ quái. Hơn nữa cô có thể đọc ra được dường như cô ta có lời gì khó nói trong mắt cô ta.
Ngoài ra, Lý Nhã Uyên còn nhắc đến “cậu Bát”?
Nếu không phải cô ta nhắc nhở, suýt thì Đồng Kỳ Anh đã quên, tên đầy đủ của “Dạ Hoặc” là Dạ Sắc Mị Hoặc, trong đó có mười “cậu” khống chế cổ phần, Phí Ngọc Nam là người quản lý.
Ngoại trừ cậu Thập, Đồng Kỳ Anh chưa từng thấy chín vị còn lại, nên ban đầu cô tưởng đây là điều kinh ngạc mà anh cả cho cô, bây giờ có vẻ là do có suy nghĩ nhiều. Hắn là cô bị người ta kéo đến...
Nguyên nhân vì đâu? Chẳng lẽ là vì anh cả? Cho đến khi nước trong bồn tắm dàn lạnh, Đồng Kỳ Anh mới đứng dậy rời khỏi bồn tắm, sau khi cầm khăn lau sạch thân thể, cô mặc bộ quần áo sạch sẽ mà Lý Nhã Uyên đưa cho mình. Đây là một chiếc váy liền dài bằng vải mỏng màu trắng, xúc cảm mềm mại nhẹ nhàng, mặc rất thoải mái.
Đồng Kỳ Anh vừa đi ra khỏi cửa phòng tắm, đã thấy một người đàn ông cao to mặc quần áo cưỡi ngựa màu xanh xuất hiện trước cửa sổ khắc hoa trong phòng không biết từ lúc nào. Nhớ Quay lại đọc tại truyện t amlinh.
“Tắm xong rồi?” Người đàn ông lạnh lùng nói, vừa nói vừa quay người lại, khóe môi mỏng cong lên nở nụ cười như không cười.
Anh ta đeo kính mắt màu đen che mặt, mày kiếm rậm, đôi mắt giấu sau cặp kính sâu hun hút, lóe ra ánh sáng sắc bén.
Khi anh ta nhìn chằm chằm cô, khiến cô cảm giác được sự uy nghiêm lạnh lẽo, thậm chí có hơi tàn khốc. “Anh là cậu Bát?” Đồng Kỳ Anh đánh giá anh ta xong, bình tĩnh mà hỏi. Người kia nhíu mày: “Được, giỏi đấy, đoán không sai”. "." Đồng Kỳ Anh lập tức im lặng không nói.
Cậu Bát nheo mắt, bắt đầu đánh giá cô một cách tỉ mỉ, anh ta nhìn rõ từ trên xuống dưới xong, tặc lưỡi trêu ghẹo: “Cô và người vợ Anh Ninh đã chết của A Thập khá giống nhau, có phải là những người đàn ông họ “Lãnh” đều thích những cô gái trông giống "Anh Ninh” như cô không?”
Đồng Kỳ Anh không giãy giụa gì, còn bình tĩnh nhìn ánh mắt cậu Bát. Người đàn ông họ “Lãnh”? Cậu Thập cũng họ “Lãnh” à? Đồng Kỳ Anh chỉ nghe, im lặng không nói như trước.
Lúc trước, cô bị bạn gái Đường Vãn Kiều của anh trai Nặc Lâm Dương dẫn vào “Dạ Hoặc”, trở thành nữ ca sĩ “Tạ Liên” trong đó, chọc phải cậu Thập, được Lý Nhã Uyên cứu.
Còn về người vợ Anh Ninh đã chết của cậu Thập thì cô cũng có nghe thấy, cậu Thập chung tình, luôn nhớ người vợ đã chết của mình, lúc đó cô còn thấy lo cho Lý Nhã Uyên, sau đó Lý Nhã Uyên cắt đứt liên hệ với cô, giờ phút này chuyện mới bị đào lên.

“Nếu cô tự biến mình thành “Anh Ninh” thứ hai thì có phải Phó Quân Tiêu cũng sẽ trở nên giống A Thập?” Cậu Bát đi đến trước mặt Đồng Kỳ Anh, đột nhiên bất thình lình bóp cổ cô. Nhớ Quay lại đọc tại truyện t amlinh.
Đồng Kỳ Anh không giấy lụa gì, còn bình tĩnh nhìn vào mắt anh ta, cô càng bình thản như nước thế này, anh ta càng thấy khó chịu.
“Cốc cốc cốc”, bỗng nhiên có người gõ cửa phòng, sau đó giọng Lý Nhã Uyên vang lên: “Cậu Bát, đến giờ uống thuốc rồi”.
“Vào đi” Cậu Bát buông cô ra. Đồng Kỳ Anh ho khan mấy tiếng.
Lý Nhã Uyên bưng một chiếc mâu màu đen, đi từ cửa đến, bên trong mâm có một cốc nước và hai viên con nhộng vỏ thiếc chưa được mở. Đồng Kỳ Anh thấy Lý Nhã Uyên cúi người cầm mầm với vẻ nghiêm cẩn, cung kính với cậu Bát, lòng cô càng nghi ngờ khó hiểu.
Sau khi cậu Bát uống thuốc xong, xua tay nói với Lý Nhã Uyên: “Đưa cô gái này giam ở lầu các” “Vâng” Lý Nhã Uyên khẽ gật đầu rồi nhìn Đồng Kỳ Anh, nói tiếp: “Cô à, xin mời theo tôi” Đồng Kỳ Anh ôm cổ mình liếc nhìn cậu Bát rồi lập tức đi theo sau lưng Lý Nhã Uyên.
Lý Nhã Uyên dẫn Đồng Kỳ Anh lên tầng cao nhất, đóng cửa lầu, tắt tai nghe của mình rồi vội nói: “Kỳ Anh, bây giờ điều cậu cần làm là không thừa nhận mình là người phụ nữ của Phó Quân Tiêu”
“Cậu quen biết anh ấy?” Đồng Kỳ Anh tròn mắt khó tin.
Lý Nhã Uyên gật đầu nói tiếp: “Anh ấy đã cứu mạng tớ, không có anh ấy, tớ đã chết lâu rồi. Còn nữa, tớ không biết giữa cậu Bát này và Phó Quân Tiêu có thù oán gì, nói tóm lại là anh ta rất hận Phú Quận Tiêu, gây rối cho anh ấy rất nhiều”.
“Còn cậu và cậu Thập thì sao?” Đồng Kỳ Anh hỏi tiếp. Lý Nhã Uyên buồn bã cụp mắt, không đáp mà chuyển chủ đề: “Cậu phải nhớ kĩ lời tớ nói, đừng thừa nhận quan hệ giữa mình và Phó Quân Tiêu”
“Làm thế nào tớ mới có thể rời khỏi đây?” Đồng Kỳ Anh thấy Lý Nhã Uyên không muốn đề cập đến việc tư của mình nên không định hỏi nữa, cô phải quan tâm chuyện mình trước mới đúng.
Lý Nhã Uyên im lặng một lát rồi nói: “Tớ không biết, tớ đến đây ba năm nhưng chưa từng ra ngoài được” “Hay là chúng ta cùng trốn đi?” Đồng Kỳ Anh đề nghị.
Lý Nhã Uyên khẽ lắc đầu: “Con đường xuống núi kia là cửa ra vào duy nhất, có súng bắn tỉa mai phục, lúc đầu nếu cậu đi xuống núi ngay sẽ bị ám sát, may là cậu chủ động đi vào lâu đài này”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.