Chương trước
Chương sau
Mà Lý Hồng Nghi ở phía sau bọn họ, lúc này càng giống một tên hề nhảy loạn, không nói nên lời.
Thực ra, Phó Quân Tiêu biết rõ nếu không phải Lý Hồng Nghỉ gây khó dễ, nói không chừng anh đã có thể tìm thấy Kỳ Anh sớm hơn, để cho Kỳ Anh bớt chịu đau khổ.
Sau khi Phó Quân Tiêu nắm tay Đồng Kỳ Anh đi xuống lầu, lại gặp Hạ Tỉnh Lung trước cửa cửa hàng thú cưng.
Hạ Tỉnh Lung chỉ muốn nói vài câu với Đồng Kỳ Anh, kết quả Phó Quân Tiêu không cho anh ta chút mặt mũi nào, trực tiếp đem Đồng Kỳ Anh đi.
Đồng Kỳ Anh chỉ kịp vội vàng bỏ lại một câu: “Anh Hạ, nếu có việc riêng, nhớ gọi điện thoại cho tôi”
“Không vấn đề!” Hạ Tỉnh Lung lập tức làm ra động tác “OK”.
Mặc dù người đàn ông đó thái độ không mấy tốt với anh ta, nhưng khi nhìn thấy cuộc sống hôn nhân thứ hai của Đồng Kỳ Anh với người đàn ông đó khá tốt đẹp, vẻ mặt của Hạ Tỉnh Lung không nhịn được nở một nụ cười như của một “bà dì”.
Đợi sau khi bóng dáng Đồng Kỳ Anh đi mất, Hạ Tỉnh Lung mới nhớ tới chuyện chính là mình tới đón bạn gái và chó cưng, liền vội vào cửa hàng thú cưng.
Phó Quân Tiêu định đưa Đồng Kỳ Anh đến một cửa hàng thú cưng khác.
Trên đường đến đó, Đồng Kỳ Anh đang ngồi ở ghế phụ không nhịn được tò mò hỏi: “Anh cả, sao anh lại tới đây?”
“Anh nhìn thấy xe của em đỗ bên ngoài cửa hàng.” Phó Quân Tiêu vừa lái xe vừa trả lời.
Anh vốn định quay về nhà riêng thì tình cờ nhìn thấy xe của cô đang đỗ bên đường, cho nên mới dừng xe đi vào cửa hàng thú cưng này để tìm cô, không ngờ anh lại vừa vặn nhìn thấy Lý Hồng Nghi đang tranh chấp với cô.
Có lẽ là thiên vị nên mới bất công.
Anh không biết rõ thực hư của sự việc, chỉ là không chịu được việc nhìn thấy người phụ nữ của mình đang bị bắt nạt, thế nên anh đã gọi cho Trịnh Minh Hâm, nói anh muốn mua lại cửa hàng thú cưng này rồi yêu cầu chủ của hàng gọi cho quản lý cửa hàng, để cho bọn họ tiếp đãi chu đáo Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh lại hỏi: “Vậy… anh quen biết chủ cửa hàng thú cưng đó à?”

“Cửa hàng ở trên con phố này đều là của tài sản cá nhân của anh” Phó Quân Tiêu kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh không chịu bỏ qua: “Người phụ nữ kia là ai?”
“Chỉ là một người không đáng kể” Phó Quân Tiêu điềm nhiên bình tĩnh trả lời.
Đồng Kỳ Anh không nhịn được cười nói: “Anh cả, hoa đào của anh cũng nhiều thật”
“Đừng nghĩ loạn, chỉ có một đóa hoa đào là em nở trên cây của anh thôi” Phó Quân Tiêu vô cùng ăn ý phụ họa theo.
Đồng Kỳ Anh cười đùa nói: “Nếu như hoa đào là em đây từ chối thì phải làm sao đây?”
“Nếu như em từ chối thì cái cây là anh đây cũng sẽ chết mất” Phó Quân Tiêu đột nhiên nghiêm mặt nói.
Vẻ mặt anh tuấn nghiêm túc của anh khiến Đồng Kỳ Anh đột nhiên nhớ đến lời nói của Nhiên Hoàng Minh.
Cô Đồng Kỳ Anh có thể chết, nhưng anh trai không thể chết.
“Anh cả, nếu em chết trước anh, anh nhất định phải sống tốt. Sau đó, cưới một người phụ nữ tốt, yêu thương anh làm vợ, anh cũng yêu thương cô ấy. Cùng cô ấy vượt qua quãng đời còn lại” Đồng Kỳ Anh híp mắt cười còn nói rất nghiêm túc.
Phó Quân Tiêu chỉ bình tĩnh đáp lại: “Em yên tâm, anh sẽ không để em một mình cô đơn đi trên đường xuống hoàng tuyên đâu. Em đi đâu, anh cùng em tới đó.”
..- Đồng Kỳ Anh nghẹn lời.
Làm sao mà nói chuyện được nữa đây?
Sau khi đến một cửa hàng thú cưng khác gần đó, Phó Quân Tiêu dừng xe, trước tiên xuống xe, sau đó đi tới ghế phụ, mở cửa cho Đồng Kỳ Anh.

Hai người cùng nhau rời xe, anh nắm tay cô đi tới cửa hàng thú cưng phía trước.
“Anh cả!” Đồng Kỳ Anh đột nhiên gạt tay Phó Quân Tiêu, vừa vuốt ve Tiểu Ái trong lòng, vừa hàm súc nói tiếp chủ đề kia: “Anh cả nhất định phải sống tốt, sau này giúp em xây một khu vườn trên cao không có bê tông cốt thép ở nhà bà ngoại.”
“Nói bậy bạ gì nữa!” Phó Quân Tiêu đột nhiên ôm Đồng Kỳ Anh vào lòng, hai tay vòng qua eo cô, hơi cúi người xuống, vô cùng thân thiết dựa vào trán cô, vuốt một cái lên chiếc mũi thanh tú của cô, nghiêm mặt nói: “Không có sự cho phép của anh, em không được chết”
Tiểu Ái bị kẹp giữa hai người và trở thành An”
bánh kẹp “chó độc thân”, khó chịu sửa một tiếng.
Đồng Kỳ Anh nhanh chóng lùi một khoảng khỏi lông ngực của Phó Quân Tiêu, buồn cười giới thiệu: “Tiểu Ái, tới đây, làm quen một chút, đây là bố thứ hai của con”
“Bố thứ hai?” Miệng Phó Quân Tiêu cau lại, không hài lòng nói: “Chẳng lẽ nó vẫn còn có “bố đầu tiên”?”
“Bố đầu của nó là Quân Bác” Đồng Kỳ Anh nhất thời nhanh mồm nhanh miệng nói.
Sắc mặt của Phó Quân Tiêu càng thêm xấu, anh nghiêm túc nói: “Từ nay về sau nó chỉ có một người bố là anh đây!”
Lúc này, Tiểu Ái cô cùng biết điều hướng Phó Quân Tiêu sủa một tiếng.
Phó Quân Tiêu mặt mày vui vẻ sờ sờ đỉnh đầu của Tiểu Ái: “Ngoan lắm!”
Đồng Kỳ Anh mỉm cười ngọt ngào.
Sau khi hai người cùng nhau bước vào cửa hàng thú cưng khác, quản lý và người phục vụ thực sự coi bọn họ như “thần tài” mà phục vụ, thái độ phục vụ siêu tốt.
Khi Tiểu Ái được hộ lý đưa đi kiểm tra sức khỏe, Phó Quân Tiêu cùng Đồng Kỳ Anh ở trong cửa hàng chọn chuồng chó, đồ chơi cho chó, đồ ăn nhẹ cho chó và thức ăn cho chó, v.v. mà Tiểu Ái có thể dùng.
Sau khi chọn xong mọi thứ cần thiết cho cuộc sống, Phó Quân Tiêu còn cô ý chọn một thẻ tên khác cho chó, yêu cầu người bán hàng: “Đổi thẻ tên luôn cho Tiểu Ái đi”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.