Sau bàn làm việc là cả một tủ sách, tủ sách có cầu thang ẩn, mô hình massage trên cầu thang là ý tưởng của Phó Quân Bác gợi ý cho cô.
Thời gian ba năm, Phó Quân Tiêu đã sắp xếp các loại sách liên quan đến kinh doanh và tài chính chất đầy lên kệ sách.
Một bên khác, cửa sổ sát sàn một mặt trong suốt vô cùng sạch sẽ và sáng sủa, cho phép ánh sáng mặt trời tràn ngập toàn bộ văn phòng.
Chỉ nhìn thấy anh một bên ngồi nghe điện thoại, một bên ký tên lên văn kiện, căn bản không phát hiện cô đã đi vào phòng của anh.
Đồng Kỳ Anh ngồi xuống cái sofa bên cạnh, không phát ra tiếng động, lặng lẽ quan sát Phó Quân Tiêu đang nghiêm túc làm trên bàn làm việc. Các đường nét trên khuôn mặt anh vô cùng sắc sảo. Ngũ quan có sự pha lẫn
g máu phương Tây và phương Đông, lông mày sắc nét và anh tuấn, chiếc áo sơ mi được cài cúc, và thắt chiếc cà vạt chỉnh tề, cả người sạch sẽ và thoải mái tỏa ra khí chất của người đàn ông doanh nhân.
Phó Quân Tiêu quả thật rất đẹp trai, rất anh tuấn, có hình mẫu của đàn ông. Nhưng mà cô đã quen anh ba năm, anh chưa từng tiến vào trái tim cô.
Nếu như không phải anh ép cưới cô có lẽ cả đời này của cô sẽ không có bất cứ quan hệ gì với anh.
Đồng Kỳ Anh nghĩ tới nghĩ lui, lặng lẽ ngồi trên ghế sofa, đánh giá người chồng sau này của mình.
Mãi đến cả tiếng sau, Phó Quân Tiêu mới kết thúc công việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-vo-cung-ngot-ngao/1681216/chuong-397.html