“Thành Hưng, đừng nói gì nữa. Anh cứ uống thuốc trước đi đã, được không?” Đồng Kỳ Anh nghẹn ngào nói, trái tim vốn đã đóng băng của cô lúc này cũng đã nứt ra vì tính mạng yếu ớt của anh ấy nhưng lý trí thì không cho phép cô lại tiếp tục tái phạm nữa: “Em xin anh hãy biết trân trọng bản thân, chúng ta hãy buông tha cho nhau, được không? Em đã kết hôn và đã có con của riêng em rồi. Giữa chúng ta thật sự là không thể. Đừng tự hành hạ bản thân nữa...”
“Có đúng thật là em đã kết hôn rồi không?”
“Đúng vậy, đúng thật là em đã kết hôn rồi.”
“Hãy ly hôn với anh ta và quay lại với anh, được không?”
“Thành Hưng, anh đừng như vậy nữa.”
“Kỳ Anh, chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa được không? Anh không muốn lo lắng cho chuyện của Lý Tư San nữa và anh cũng không muốn lo cho Hạ Tiêu nữa. Chỉ cần em quay lại với anh, hai chúng ta sẽ ở đây canh giữ mộ phần của bà cả một đời này, được không?”
Phó Quân Bác cố gắng chống hai tay để đỡ bản thân anh ấy khỏi vòng tay của Đồng Kỳ Anh và quay sang nhìn cô.
Bàn tay to mảnh khảnh của anh ấy ôm lấy hai má cô và khẽ run lên.
“Sau lần từ biệt trong mưa hôm ấy, anh đã tìm em. Anh nghĩ rằng em sẽ ở khách sạn và nghĩ rằng em sẽ không sử dụng tên thật để tránh mặt anh. Anh đã đi đến từng khách sạn và cầu xin họ cho anh xem camera theo dõi. Cuối cùng anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-vo-cung-ngot-ngao/1681195/chuong-376.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.