Chương trước
Chương sau
Trên tấm thiệp là nét bút viết tay, nét chữ đẹp đến ngỡ ngàng. Rất đẹp, nhìn rất thư thái.
Đồng Kỳ Anh nằm trên chiếc giường lớn, cô chống cằm lên mu bàn tay trái và tay phải cầm tấm thiệp lên đọc nội dung ghi trên đó. Đôi môi cô khẽ mỉm cười.
Tặng cho con thiên nga nhỏ xinh đẹp nhất của anh.
Ở góc dưới bên phải của dòng chữ này còn có một chú ếch hoạt hình dễ thương với nụ cười toe toét và khuôn mặt tươi cười.
Và con ếch nhỏ này vẽ không được đẹp cho lắm, chắc là lần đầu tiên anh vẽ tranh nên nét vẽ hơi non tay nhưng không ảnh hưởng gì đến vẻ ngây thơ của nó.
Đồng Kỳ Anh vừa mở mắt đã gặp phải bất ngờ nho nhỏ này khiến tâm trạng của cô rất vui vẻ.
Cô có thể thấy rằng anh cả rất quan tâm đến cô.
Hơn nữa, anh rất để tâm đến việc làm thế nào để dỗ cho cô vui.
Sáng nay, anh lại đến muộn.
Thực ra, việc anh đến muộn là đối với cách nhìn của Lạc Minh Ánh mà thôi.
Vào các ngày trong tuần, Phó Quân Tiêu đến văn phòng đúng lúc bảy giờ năm mươi lăm phút nhưng hôm nay thì không. Khi Phó Quân Tiêu bước vào văn phòng, đã chín giờ rưỡi.
Lạc Minh Ánh lại phải pha một tách hồng trà khác cho anh.
Khoảnh khắc tách trà chạm vào mặt bàn, đôi mắt dịu dàng của cô ta không khỏi liếc trộm Phó Quân Tiêu đang cúi đầu đọc tài liệu.
Anh đang ngồi bên cạnh, các đường nét trên gương mặt của anh sắc nét, sống mũi cao và đôi môi rất cuốn hút. Anh mặc bộ vest chỉnh tề, chững chạc điển trai và toát lên vẻ nam tính lịch lãm, nhẹ nhàng đầy cuốn hút.
Mỗi ngày, cô ta đều bị kích thích bởi vẻ đẹp trai của anh.
Lúc này, anh đang ngồi ở bàn làm việc. Đối với cô ta mà nói thì anh đang ở gần trong gang tấc nhưng lại xa vời không thể chạm vào được.
Lạc Minh Ánh vẫn không thể tin rằng người mà cô ta thầm ngưỡng mộ trong lòng từ lâu đã kết hôn.
Không, chắc chắn anh vẫn chưa kết hôn. Nhìn kìa, anh vẫn chưa đeo nhẫn cưới mà. Không phải sao?
Cho dù anh phải kết hôn thì đám cưới của anh cũng nhất định sẽ do cô ta lo liệu như lần trước, đúng không?
Lạc Minh Ánh cố gắng hết sức để tự an ủi bản thân.
Nhất định là ngày hôm qua người phụ nữ kia đã dùng thủ đoạn gì đó ép anh cưới ả ta rồi.
Phó Quân Tiêu cầm cây bút máy màu bạch kim giữa những ngón tay thon dài, anh vẽ hai hoặc ba dòng trên thông tin cô ta vừa tổng hợp cho anh rồi chậm rãi nói bằng một giọng trầm ấm: “Sửa lại những chỗ này đi.”
Đột nhiên Lạc Minh Ánh hoàn hồn và đáp lại một cách yếu ớt: “Dạ.”
Sau đó, cô ta lấy lại xấp tài liệu, quay người và rời khỏi văn phòng tổng giám đốc.
Trong khoảng thời gian này, Trịnh Minh Hâm đã mời một công ty kiểm toán tài chính bên thứ ba để thay anh ta kiểm tra các sổ sách của phòng tài vụ và nhiều vấn đề lớn đã được phát hiện.
Tối hôm qua, Phó Quân Tiêu vội vàng trở lại công ty thì được biết, do trưởng phòng tài vụ đứng đầu chỉ đạo cho ba tổ trưởng trong bộ phận tài vụ đã yêu cầu nhân viên làm sổ sách kết toán âm dương để cho họ tham ô công quỹ nên anh đã tức giận đuổi việc tất cả những người này và giao nộp họ cho luật sư xử lý.
May mắn là Trịnh Minh Hâm đã thay anh chuẩn bị trước nên mặc dù một nửa bộ phận tài vụ đã bị sa thải nhưng công ty kế toán bên thứ ba do Trịnh Minh Hâm thuê đã tạm thời lấp đầy chỗ trống cho các chức vụ còn thiếu.
Trịnh Minh Hâm còn khoe rằng tất cả đều là do công lao của Minh Ánh, nếu cô ta không tỉ mỉ và xem xét sổ sách cẩn thận thì sẽ không thể tìm ra những vấn đề tưởng như nhỏ nhưng lại rất lớn này.
Lần này, nhân sự của bộ phận tài vụ đã có một sự thay đổi lớn. Thậm chí cả trưởng phòng cũng bị bắt, điều này khiến một số lãnh đạo cấp cao ở các bộ khác rất vui mừng. Dù sao mỗi lần họ đến bộ phận tài vụ xin kinh phí thì tên trưởng phòng tài vụ kia đều tỏ thái độ không được hòa nhã gì cho lắm.
Ngoài công lao của Trịnh Minh Hâm trong việc trừ gian diệt bạo thì danh tiếng của Lạc Minh Ánh cũng lan rộng trong công ty.
Một sinh viên mới tốt nghiệp đại học có thể có một hành động xuất sắc như vậy, đó là một tấm gương để mọi người học hỏi theo.
Kể từ đó, Lạc Minh Ánh có một cái tên mới trong công ty và được gọi một cách trìu mến là chị Lạc.
Từ sáng tới trưa, Phó Quân Tiêu ở công ty bận rộn làm việc thì Đồng Kỳ Anh ở nhà cũng rất bận.
Hôm qua, Phó Quân Tiêu đã yêu cầu cửa hàng đồ lót cao cấp gửi hàng trăm chiếc quần áo lót khác nhau để cô lựa chọn từng chiếc một.
Cô vừa sắp xếp quần áo của mình vào phòng quần áo thì một nhà thiết kế trang phục đã đến và nói rằng họ sẽ may váy cưới, áo cô dâu phượng hoàng và váy dạ hội cho cô.
Có điều thím Lưu đã suýt chút thì bật khóc sau khi biết rằng cô thực sự là Đồng Kỳ Anh.
Thím Lưu an ủi cô rằng: “Cậu hai không biết quý trọng cô là bởi vì cậu hai không có phúc khí này.”
Có thím Lưu ở nhà nên Đồng Kỳ Anh cũng không cảm thấy đơn độc trong ngôi nhà này.
Sau khi người thiết kế trang phục đi khỏi, Đồng Kỳ Anh đi vào bếp và thấy thím Lưu đang nấu canh cho Phó Quân Tiêu nên đã chủ động đến giúp.
Về việc Đồng Kỳ Anh trước đó kết hôn với cậu hai, rồi ly hôn, sau đó lại gả cho cậu cả thì thím Lưu hoàn toàn không có ý kiến ​​gì mà ngược lại bà ấy còn mừng thay cho cậu cả Phó Quân Tiêu.
“Cậu cả nói trưa hôm nay phải tăng ca, không về ăn cơm được. Tôi đoán chắc là cậu ấy sẽ không ăn trưa. Cậu ấy thường xuyên như vậy đấy. Mỗi khi công ty bận việc, cậu ấy đều không ăn trưa mà chỉ ăn đại qua loa cái gì đó thôi.” Thím Lưu cứ càm ràm mãi chuyện này.
Đồng Kỳ Anh không khỏi tò mò hỏi: “Vậy làm sao thím biết được là mỗi khi bận rộn thì anh ấy sẽ không ăn cơm trưa chứ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.