Chương trước
Chương sau
Nhưng vẫn có một nhân viên phục vụ ánh mắt sắc bén không nhịn được kéo hai đồng nghiệp khác bên cạnh xì xào bàn tán: "Không phải người phụ nữ kia trông hơi giống Tô Hoài Lan sao?"
"Anh đẹp trai kia chẳng phải là tổng giám đốc tập đoàn Phó thị sao? Bọn họ quan hệ mập mờ, hơn nữa còn từng là tiêu đề tìm kiếm hot đấy!"
"Mấy người đừng ở đây bàn tán nữa, cẩn thận bị trưởng cửa hàng phát hiện trừ tiền đấy."
Ba cô phục vụ bàn tán mấy câu liền giải tán.
Nhưng tai của Đồng Kỳ Anh rất thính, mặc dù không biết cụ thể các cô bàn tán cái gì nhưng vẫn mơ hồ nghe được các cô nói giữa Đồng Kỳ Anh và Phó Quân Tiêu có quan hệ mập mờ.
Ôi...
Chức vợ tổng giám đốc này dường như cũng không dễ làm.
Trò chơi quy tắc ngầm tổng giám đốc đẹp trai nhiều tiền và nữ minh tinh sexy, thư ký xinh đẹp...
Đồng Kỳ Anh rũ mắt xuống, tự ổn định lại bản thân ba giây, nhân tiện đọc thầm ba lần: May là không yêu anh cả, may là không yêu anh cả, may là không yêu anh cả!
Phó Quân Tiêu chọn hồi lâu cũng chỉ thích một bộ đồ cao cấp phiên bản giới hạn.
Đồng Kỳ Anh ngồi bên cạnh, vô cùng thích thú nhìn Phó Quân Tiêu bảo cô nhân viên gói hàng, sau đó nhìn anh không chút đau lòng đứng trước quầy thu ngân quẹt thẻ thanh toán.
Ê?
Tại sao đột nhiên cô cảm thấy dáng vẻ thanh toán của anh cả cũng đẹp trai như vậy!
Sau khi đi dạo xong cửa hàng này, Phó Quân Tiêu đưa Đồng Kỳ Anh đến cửa hàng khác, Đồng Kỳ Anh vẫn luôn phụ trách ngồi đợi, còn Phó Quân Tiêu phụ trách chọn quần áo và thanh toán.Về sau, Đồng Kỳ Anh cuối cùng cũng không thể ngồi yên, cũng bắt đầu cùng Phó Quân Tiêu chọn quần áo, giày dép, túi xách yêu thích.
Cô phát hiện anh thực sự rất kiên nhẫn khi đi dạo phố với cô.
Hơn nữa, trong lòng còn vô tình lấy anh so sánh với Phó Quân Bác.
Mặc dù Phó Quân Bác cũng đi dạo phố với cô nhưng phần lớn đều là anh ấy ngồi chờ, cô đứng chọn, thời gian đi dạo phố không bao giờ quá một tiếng, nguyên nhân chủ yếu là Phó Quân Bác thực sự rất bận rộn, có đuổi cũng không hết bản thảo thiết kế.
Anh cả thì không giống vậy, chỉ cần cô ở đó, anh sẽ luôn dẫn cô đi, mỗi cửa hàng đều chọn cùng cô một lần.
Có lẽ bởi vì mua được thứ mình thích nên tâm trạng Đồng Kỳ Anh rất tốt.
Quả nhiên chuyện đi dạo phố này đối với phụ nữ mà nói cho dù tâm trạng không tốt thì đi dạo một chút tâm trạng sẽ tốt hơn, đặc biệt là bên cạnh còn có một người đàn ông làm cây ATM di động kiêm nhân viên cầm đồ.
Cho dù có nhiều túi phải cầm hơn nữa thì Phó Quân Tiêu vẫn sẽ chừa lại một tay để nắm thật chặt tay Đồng Kỳ Anh.
"Không được! Không được! Em không đi được nữa rồi!" Nhìn thấy bên cạnh có chỗ nghỉ chân, Đồng Kỳ Anh liền kéo Phó Quân Tiêu qua đó ngồi xuống: "Mệt quá!"
Phó Quân Tiêu ngồi xuống bên cạnh Đồng Kỳ Anh, đặt tất cả túi trong tay lên bàn gỗ tròn, kiểm lại một chút rồi nói: "Hình như em vẫn chưa mua đồ lót và đồ dùng hàng ngày."
"Nhưng em không đi được nữa rồi..." Đồng Kỳ Anh bò lên bàn bên cạnh, nghiêng đầu, nhìn Phó Quân Tiêu nói.
"Vậy anh sẽ bảo mấy cô ấy đưa về nhà cho em, em thích gì cứ ghi lại là được."
"Ừ..."
"Lát nữa em muốn ăn gì?"
"Em..."
Đúng lúc Đồng Kỳ Anh vừa nói muốn ăn gì thì điện thoại Phó Quân Tiêu đổ chuông.
Cô mỉm cười tỏ ý bảo anh nghe điện thoại trước.
Phó Quân Tiêu lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, thấy là Trịnh Minh Hâm gọi đến, trong lòng chợt căng thẳng, cau mày lại.
"Cậu chủ, bây giờ cậu phải quay về công ty một chuyến, kiểm tra kế toán ra vấn đề lớn..." Điện thoại vừa kết nối Trịnh Minh Hâm liền vội vàng nói.
"Được! Tôi sẽ về ngay!" Phó Quân Tiêu cúp điện thoại sau đó lại gọi điện cho tài xế.
Cô thấy anh gọi điện xong liền chủ động nói: "Anh đi làm việc trước đi, em tự về được."
"Em ngồi chờ ở đây, tài xế sẽ đến mang đồ giúp em, Kỳ Anh, anh phải về công ty." Phó Quân Tiêu cất điện thoại sau đó liền đứng dậy.
"Anh để tài xế cho em vậy còn anh thì sao?" Đồng Kỳ Anh hỏi.
Phó Quân Tiêu khẽ mỉm cười: "Anh ngoài ra gọi chiếc xe khác."
"Nếu không..."
"Kỳ Anh, đừng bỏ anh!" Đồng Kỳ Anh còn chưa có nói xong, Phó Quân Tiêu liền đến bên cạnh cô.
Thật ra thì trong lòng anh hiểu rõ hôm nay cô định ngồi xe taxi rời khỏi nhà riêng là có ý gì.
Cô muốn rời khỏi anh, không muốn ở cùng anh, điểm này trong lòng anh hiểu rất rõ.
Hơn nữa anh cũng biết từ lúc ép cô đăng ký kết hôn với anh đến giờ, cô đối với anh chỉ là tâm bất cam tình bất nguyện.
Anh biết cô không yêu anh.
Đồng Kỳ Anh ngồi thẳng người, ngửa đầu nhìn Phó Quân Tiêu, trong phút chốc anh đột nhiên cúi người hôn lên môi cô.
Anh dịu dàng tận hưởng mùi hương của cô, tiến quân thần tốc cuốn lấy chiếc lưỡi hồng nhạt của cô, hơi thở nam tính nóng bỏng tràn vào môi cô.
Đồng Kỳ Anh ngây người, không có bất kỳ phản ứng gì.
Hôn hôn, trong lòng Phó Quân Tiêu có chút cay đắng, gương mặt tuấn tú lộ ra vẻ tái nhợt vô lực.
Quả nhiên, đến bây giờ cô vẫn sẽ không hôn đáp trả anh.
"Anh đi đây, em ở nhà chờ anh về nhé." Phó Quân Tiêu buông Đồng Kỳ Anh ra sau đó ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi cô.
Đồng Kỳ Anh đưa mắt nhìn sang bên cạnh, mím môi, im lặng không lên tiếng.
Thời gian sắp hết, Phó Quân Tiêu phải không thể không rời đi trước. Đam Mỹ H Văn
Anh rời đi mang theo tâm trạng bất an.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.