Chương trước
Chương sau
“Anh cả, đau!” Đồng Kỳ Anh xoay cổ tay, muốn rút tay khỏi tay của Phó Quân Tiêu.
Lúc này Phó Quân Tiêu mới hơi buông lỏng tay cô ra rồi chuyển sang nắm lấy bàn tay cô, kéo cô đi về phía chiếc xe đắt tiền của mình.
Anh mở cửa bên ghế phụ xe ra rồi gần như nhét cô vào chỗ ngồi, sau đó ân cần thắt dây an toàn cho cô.
Nhưng theo Đồng Kỳ Anh thấy thì không phải anh đang ân cần chu đáo mà là đang cưỡng chế, bắt cóc.
Một tiếng “Cạch” vang lên, cửa xe bên ghế phụ được đóng lại, Đồng Kỳ Anh chỉ cảm thấy tâm trạng của mình lúc này thật tồi tệ.
Phó Quân Tiêu quay về ghế lái xe, liếc nhìn Đồng Kỳ Anh với ánh mắt đầy ẩn ý rồi nở nụ cười nhạt trên đôi môi mỏng của mình.
Đột nhiên anh đưa tay qua, nhẹ nhàng véo lên má cô.
Cảm giác dưới tay vừa láng mịn vừa có tính đàn hồi, hơi giống với cảm giác khi bóp trứng gà luộc.
“Anh làm gì thế?” Đồng Kỳ Anh gạt tay của Phó Quân Tiêu ra với vẻ chê bai.
Phó Quân Tiêu nhích môi cười và nói: “Muốn biết mình có phải đang nằm mơ hay không.”
“Em có một cách giúp anh cảm nhận được một cách chân thật rằng bản thân mình không phải đang nằm mơ.” Đồng Kỳ Anh hơi nghiêng người, nở nụ cười xấu xa trên khuôn mặt xinh đẹp của mình.
Phó Quân Tiêu tưởng thật nên gật đầu.
Ngay sau đó, Đồng Kỳ Anh nắm lấy tay của Phó Quân Tiêu, không thèm nói gì thì đã cắn một cái thật mạnh lên mu bàn tay phải của anh.
Rõ ràng là có cảm giác hơi đau nhưng Phó Quân Tiêu lại không hề chau mày, lặng thinh để mặc cho Đồng Kỳ Anh cắn.
Đến khi miệng Đồng Kỳ Anh thoáng có cảm giác của mùi máu tanh thì cô mới sực người lại, chầm chậm buông anh ra.Dấu hai hàm răng kèm theo vết gân máu hiện rõ mồn một trên mu bàn tay phải của anh.
Thật ra cô đang giải tỏa sự bất mãn trong lòng, thậm chí cô còn đang lấy anh ra làm bao cát để giải tỏa.
“Anh... Anh không mắng em sao?” Đồng Kỳ Anh ôm đầu, nhỏ tiếng hỏi.
Phó Quân Tiêu hiểu ý mỉm cười, đưa tay ra giữ lấy sau gáy của cô rồi kéo cô về phía trước mặt mình, sau đó hôn đôi môi mỏng lên giữa hai chân mày của cô.
“Anh tha thứ cho em.”
Giọng nói của anh khàn khàn, truyền từ trên đỉnh đầu xuống.
Nhưng Đồng Kỳ Anh lại thất vọng, chùng mắt xuống giống như một đứa trẻ đã mắc lỗi, cô mím chặt hai môi lại.
“Bà xã.” Đột nhiên anh hạ thấp giọng, gọi cô một tiếng dịu dàng và đầy thân mật.
Đồng Kỳ Anh đột nhiên rùng mình, tự dưng cả người cảm thấy tê dại như chạm phải điện, cô nói: “Ùm... Anh cả... Anh đừng gọi em như thế.”
Nhưng anh lại cứ muốn gọi như thế thì phải làm sao?
Phó Quân Tiêu nhích nhẹ khóe môi rồi lại hạ thấp giọng gọi: “Bà xã, cục cưng... Bà xã cục cưng của anh, hôm nay em thật đẹp.”
Giọng nói chậm rãi đó của anh giống như giọng lồng tiếng của nhân vật nam trong trò chơi Otome, nghe hay đến nhức nách.
Đồng Kỳ Anh bối rối cắn môi, rõ ràng là không biết nên làm sao mới được.
“Kỳ Anh, anh có đẹp trai không?”
“Không biết...” Đồng Kỳ Anh xấu hổ cúi gằm đầu xuống, uốn éo người với vẻ vô cùng ngượng nghịu.
“Ngoan, gọi một tiếng ông xã nghe thử nào.” Anh dụ dỗ cô.
“Không!”
“Gọi ông xã đi, ông xã sẽ dắt em đi ăn lẩu.”
“Đã nói là không rồi mà!”
Anh nhích nhẹ khóe môi, nắm lấy cằm cô, nhẹ nhàng nâng lên, sau đó liền nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh bất định của cô và nói: “Kỳ Anh, em xấu hổ rồi đúng không?”
Khuôn mặt xinh xắn của cô trắng hồng, mang theo hơi hướng của một thiếu nữ, đôi chân mày đen nhánh, vừa mảnh lại vừa dài, đôi mắt trong trẻo và dịu dàng, đôi môi màu hồng phấn đẹp muốn rụng rời.
Khuôn mặt đẹp tự nhiên của Đồng Kỳ Anh hơn người khác ở chỗ càng nhìn càng thấy đẹp, nói một cách khác là nhìn mãi mà không biết ngán.
Thảo nào Tô Hoài Lan đã dựa vào khuôn mặt này của Kỳ Anh mà nổi như cồn trong làng giải trí, nguyên nhân thật sự của nó nằm ở đây.
“Em...” Đồng Kỳ Anh muốn nói nhưng rồi lại thôi, cô khẽ cụp mi xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt Phó Quân Tiêu.
Cô sợ sau khi cô nhìn thẳng vào mắt anh thì sẽ đánh mất đi sự nghiêm túc và bình tĩnh nên có.
Phó Quân Tiêu nghiêng người, chầm chậm chồm sang phía Đồng Kỳ Anh.
Đầu của anh hơi nghiêng qua, cách môi cô càng lúc càng gần.
Mùi bạc hà nhẹ nhàng từ trên người anh bất chấp xộc vào mũi cô.
Người đàn ông này muốn hôn cô sao?
Cảm giác như muốn chiếm đoạt trái tim thiếu nữ đó khiến tim cô không khỏi run lên.
Nhưng anh chỉ ghé sát vào trái tai cô và thổi nhẹ một cái.
Cô cảm thấy rất ngứa, cũng rất bối rối, không kiềm được mà muốn né ra.
“Có một con côn trùng nhỏ, bây giờ thì hết rồi.”
“?” Đồng Kỳ Anh ngây mặt ra, trong lòng thấy hơi thảng thốt.
Cô trợn tròn mắt, nhìn đôi mắt xinh đẹp của anh, nhìn sống mũi cao của anh, nhìn đôi môi mỏng có đôi phần quyến rũ đó của anh thì có cảm giác rối bời.
“Ngồi vững nhé! Anh cho xe chạy đây.” Phó Quân Tiêu ngồi ngay ngắn lại, khởi động xe, đôi môi mỏng nở nụ cười nhẹ nhàng mà đến bản thân anh cũng không cảm giác thấy.
“...” Đồng Kỳ Anh chớp mắt, bất giác nuốt nước bọt.
Đây là lần đầu tiên Đồng Kỳ Anh ăn lẩu riêng trong phòng bao, Phó Quân Tiêu gọi cho cô một bàn thức ăn đầy những thịt và hải sản.
Còn nhân viên phục vụ nữ phục vụ hai người họ, à không, là phục vụ anh còn nhiệt tình hơn cả cô, giống như một con bướm hoa, bay tới bay lui bên cạnh Phó Quân Tiêu.
Đồng Kỳ Anh nhìn nhân viên phục vụ nữ đó nở nụ cười rạng rỡ với Phó Quân Tiêu thì thầm cảm thấy ngại thay cho cô ta.
Nhưng Phó Quân Tiêu thì lại rất bình thản nhúng thịt dê cho Đồng Kỳ Anh như thể mình đã quen với việc bị mấy cô gái mê trai này vây quanh rồi vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.