Phó Quân Tiêu ngạc nhiên trợn tròn mắt, đôi chân mày chau lại rồi hỏi với vẻ lo lắng: "Cô ấy trông như thế nào?"
Có khi nào là Kỳ Anh không? Những lời chưa nói ra sau đó đã khiến tim anh như thót lên đến tận cổ.
"Trông giống hệt như nữ minh tinh đó."
Lý Hồng Nghị trả lời.
Thật ra anh đã đoán ra được, chỉ là không chắc chắn mà thôi.
"Là Kỳ Anh..."
Ánh mắt Phó Quân Tiêu sâu thẳm, anh lầm bẩm tự nói một mình.
Lúc Lý Hồng Nghị vẫn chưa nghe rõ được những lời mà Lý Quân Tiêu nói ra sau đó thì anh đã vội đứng dậy.
Lý Hồng Nghị bất giác hỏi: "Anh muốn đi đâu?"
"Xin lỗi vì không thể ngồi thêm với cô!"
Ánh mắt Phó Quân Tiêu hơi khác thường, dường như đang cháy lên một quyết tâm nào đó, anh nói: "Tôi đi trước đây!"
Anh nói đi là thật sự bỏ lại cô ta một mình và bỏ đi thật.
Quả nhiên khi một người đàn ông không yêu bạn, con người họ ở bên bạn nhưng trái tim họ lại ở một nơi khác, vậy thì cũng để làm gì? Lý Hồng Nghị đột nhiên thấy vui vì bản thân mình đã hiểu rõ được điều đó.
Thay vì gả cho một người không yêu mình chi bằng gả cho người yêu thương mình sâu sắc.
Sau khi Lý Hồng Nghị nhìn thấy bóng lưng đẹp và ngầu của Phó Quân Tiêu khuất dần ở ngã rẽ tại bức bình phong thì âm thầm rơi nước mắt.
"Chào cô, không biết tôi có thể ngồi chung bàn với cô gái xinh đẹp như cô không?"
Một giọng nói lịch thiệp và nho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-vo-cung-ngot-ngao/1681157/chuong-338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.