Bây giờ anh vẫn là vì Kỳ Anh nên mới đồng ý với ông nội cuộc hôn nhân này.
Nhưng anh sẽ từ bỏ công việc kinh doanh của mình để đi làm lính.
Chờ đám cưới này xong, Phó Quân Tiêu quyết định sẽ nói thẳng với ông nội Phó Hoằng Khôn đế em trai Phó Quân Bác dẫn Kỳ Anh và đứa bé về thành phố Thuận Canh ở lâu dài.
Sau đó anh sẽ nhượng lại vị trí tổng giám đốc tập đoàn Phó thị cho em trai Phó Quân Bác, còn mình quay lại quân đội tiếp tục làm lính.
Bây giờ "lãnh thổ" tập đoàn Phó thị rất lớn, trước khi đi anh sẽ sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa để cho Quân Bác dễ dàng nhận chức, không phải lo lắng sau này.
Nếu Kỳ Anh sinh cho Quân Bác một đứa con trai, như vậy sau này khi Quân Bác về hưu, con trai Kỳ Anh còn có thể kế nghiệp tập đoàn Phó thị.
Như vậy cuộc sống sau này của Kỳ Anh chắc chắn sẽ hạnh phúc.
Kỳ Anh sẽ là người vợ tốt, người mẹ tốt, tương lai cũng sẽ là người mẹ chông tốt, người bà nội tốt,...
Lần này, anh muốn đến biên giới, mang tình yêu với Kỳ Anh đi, sau đó cách xa bọn họ càng xa càng tốt, một mình cô độc sống nốt quãng đời còn lại.
Còn chiếc vòng tơ xanh trên cổ tay trái của anh, e rằng nó sẽ theo anh cả đời, cho đến khi nằm xuống đất.
Hôm sau.
Tòa cao ốc tập đoàn Phó thị.
Lúc này đang là chín rưỡi.
Phó Quân Tiêu đã xem xong mười bản hợp đồng, mắt thấy cũng sắp đến giờ họp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-vo-cung-ngot-ngao/1681153/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.