Chương trước
Chương sau
Lý Hồng Nghị cố gắng hết sức lấy lại tinh thần, nhã nhặn thoải mái đưa tay về phía Lạc Minh Ánh: "Xin chào, tôi là Lý Hồng Nghị."
“Chào cô” Lạc Minh Ánh bắt tay một cách hoàn toàn bất ngờ, cô ta không ngờ con gái của thị trưởng lại xuất hiện ở đây.
Lý Hồng Nghị thu tay lại, mỉm cười và nói chuyện một cách nhã nhặn: “Quân Tiêu muốn tôi đến đây đợi anh ấy. Chúng ta cùng hẹn anh ấy ăn trưa thế này, hẳn anh ấy sẽ mau chóng trở về đây thôi."
“Vâng” Lạc Minh Ánh đang trong trạng thái ngẩn ngơ, nhưng rất nhanh sau đó lại trở về trạng thái bình thường: “Đúng rồi, để tôi đưa cô vào văn phòng của anh ấy ngồi đợi. Tôi không chắc khi nào anh ấy sẽ trở lại.”
"Cảm ơn cô."
"Không có gì đâu."
Ngay sau đó, Lạc Minh Ánh đã đưa thiên kim tiếu thư Lý Hồng Nghị vào văn phòng của Phó Quân Tiêu.
Nếu Lý Hồng Nghị là một người phụ nữ kiêu ngạo hay tự cao tự đại, thì hiển nhiên Lạc Minh Ánh sẽ cảm thấy rất là chán ghét cô ta.... Thế nhưng cô ta... Không những không gây khó dễ mà thậm chí còn có thể để lại ấn tượng tốt trong lần gặp đầu tiên.
“Cô dùng hồng trà nhé?” khóe miệng Lạc Minh Ánh có chút chua xót, nhưng cô ta vẫn hỏi một cách lịch sự.
“Xin lỗi, phiên cô cho tôi trà có vị nhạt hơn một chút.” Lý Hồng Nghị cười nói thêm. “Khẩu vị thật giống với tổng giám đốc Phó.” Lạc Minh Ánh bất giác thốt lên: “Anh ấy cũng thích uống trà có vị nhạt.”
“Đúng, về phương diện này quả thật tôi có sở thích và khẩu vị nhiều điểm tương đồng với anh ấy.” Lý Hồng Nghị cười nhẹ, ân cần nói: “Tôi biết Quân Tiêu từ khi chúng tôi còn nhỏ, cô nói xem, chúng tôi có được xem là thanh mai trúc mã không?"
“Thanh mai trúc mã, hai người thật sự đúng là một cặp thanh mai trúc mã” Lạc Minh Ánh mím môi và đáp lại những lời của Lý Hồng Nghị một cách cay đẳng.
"Đúng! Khi còn học trung học, anh ấy chính là chủ tịch hội học sinh của trường chúng tôi! Nhiều cô gái phải lòng anh ãy, nhưng họ lại không dám theo đuổi anh ấy." Lý Hồng Nghị như thể đang nói với chính mình.
“Chẳng lẽ lúc đó cô Lý đã phải lòng tổng giám đốc Phó rồi?” Lạc Minh Ánh thực sự không biết nên ghen hay nên vui mừng thay cho Phó Quân Tiêu nữa? Ít nhất, cô gái này đã thích anh từ khi bọn họ còn bé, hơn nữa xét về ngoại hình, gia cảnh và sở thích, cô ấy rất hợp với một người như Phó Quân Tiêu.
“Đúng vậy!” Lý Hồng Nghị đau lòng thừa nhận.
"Vậy thì các người..." Lạc Minh Ánh do dự khi hỏi về mối quan hệ hiện tại của họ.
“Đang trong quá trình hẹn hò.” Thế nhưng Lý Hồng Nghị lại không cảm thấy ngần ngại cứ thế nói mọi chuyện với cô ta: “Hơn nữa, chúng tôi sẽ sớm kết hôn với nhau.”
“Kết hôn?” Đôi mắt của Lạc Minh Ánh mở to ngạc nhiên.
Lý Hồng Nghị hơi nhếch đôi môi đỏ mọng lên, hỏi: "Quân Tiêu đã nói qua với cô rồi sao?"
“Không, không!” Lạc Minh Ánh sững sờ, và bây giờ cô ta thật sự không biết mình nên buồn hay vui. Thời gian gân đây cô ta sống trong hai cảm xúc trái ngược nhau.
"Tôi nghe chú Trịnh nói rằng cô là một cô gái sắc sảo và có năng lực. Đến lúc tổ chức lễ kết hôn của tôi và Quân Tiêu, tôi mong cô có thể cùng tham dự với chúng tôi." Lý Hồng Nghị thực sự là một người tốt, với mối quan hệ với Trịnh Minh Hâm, cô ta đã coi Lạc Minh Ánh như một người bạn.
Trịnh Minh Hâm vốn là thư ký bên cạnh ông cụ Phó, Phó Hoằng Khôn, sau đó được ông cụ Phó bổ nhiệm làm trợ lý đặc biệt của Phó Quân Tiêu, ngoài ra Trịnh Minh Hâm còn là học trò thời đại học do chính bố của Lý Hồng Nghị giảng dạy. Cho nên, Lý Hồng Nghị biết rất rõ về Trịnh Minh Hâm, thậm chí còn dựa vào mối quan hệ nhỏ bé này để gọi Trịnh Minh Hâm một tiếng "chú", thực ra Trịnh Minh Hâm chỉ lớn hơn cô ta có mười lăm tuổi.
"Thật sao? Nhưng anh ấy chưa bao giờ nhắc đến cô với tôi. Thế nhưng, nếu như cô Lý đây chính là là vợ tương lai của tổng giám đốc chúng tôi, chúng tôi tuyệt nhiên sẽ chăm sóc cô Lý đây được chu đáo."
Mọi người đều như vậy, nên Lạc Minh Ánh đối đãi một cách kính trọng như thế cũng là lẽ tất nhiên. Lý Hồng Nghị nhìn về phía Lạc Minh Ánh nháy mắt: "Cô quá khách sáo rồi!" “Nên là vậy!” Lạc Minh Ánh cố nặn ra một nụ cười nơi khóe miệng.
Lý Hồng Nghị vội vàng nói tiếp: "Đến khi tôi chính thức trở thành vợ của tổng giám đốc, tôi có thể sẽ điều cô đi làm vị trí khác, cô sẽ không cảm thấy phiền chứ?"
“Điều tôi đi?" Lạc Minh Ánh mở to mắt ngạc nhiên, ngẩn ra một lúc, trên gương mặt lộ ra có chút không biết sẽ trả lời như thế nào.
Lí Hồng Nghi nhướng mày, khóe miệng hơi nhếch lên, trên mặt lộ ra vẻ tự mãn: "Tôi không thích nữ thư ký bên cạnh Quân Tiêu."
Thế nên, thiên kim tiểu thử của ngài thị trưởng đây, đến đây lần này là cố tình ra oai trước với Lạc Minh Ánh sao? Vừa rồi cô ta không ghét đối phương, nhưng bây giờ cô ta cảm thấy rất ghét, bây giờ cô ta phải làm sao đây?
Lạc Minh Ánh cố gắng trấn tĩnh lại, ngượng nghịu cười: "Tôi đi pha trà cho cô trước. Về phần này thì đến lúc đó có bị điều đi vị trí khác hay không, miễn là tiền lương của tôi được tăng lên, tôi hoàn toàn không quan tâm đến những thứ khác."
Sau khi nói xong, Lạc Minh Ánh liền viện lý do mà rời khỏi đó.
Lý Hồng Nghị trông thấy Lạc Minh Ánh gần như là đang chạy trối chết ra ngoài, khóe miệng liền nhếch lên một nụ cười.
Trịnh Minh Hâm nói rằng tình cảm của Phó Quân Tiêu dành cho Lạc Minh Ánh rất đặc biệt. Điều này không phải là không có căn cứ... Vì sắp trở thành vợ của tổng giám đốc tập đoàn Phó thị trong tương lai, cô ta phải dùng uy nghiêm của mình mà chặt bỏ từng đóa hoa đào xung quanh tổng giám đốc của tập đoàn Phó thị. Đầu tiên là “chặt bỏ” cô thư ký này, sau đó mới đến lượt cô nữ minh tinh kia.
Trong phòng uống trà. Lạc Minh Ánh không kìm được nước mắt. Ngoài đau trong lòng ra, trái tim cô ta như muốn tan vỡ ra thành từng mảnh, cô ta phải làm sao đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.