Dòng chữ màu vàng kim trên thẻ phòng đế là phòng số 8888.
Phòng số 8888 á hả??? Hừm...
thôi chịu chứ biết sao giờ, quả nhiên chỉ có kẻ có tiền mới có thể ở trong một căn phòng “tống thống” siêu cấp xa hoa như vậy!!! Đồng Kỳ Anh bèn ráng hết sức đỡ Phó Quân Tiêu từ dưới đất lên.
Anh cả, sao mà anh lại nặng dữ vậy chứ? Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, ba năm không gặp, trông anh cả vậy mà còn có phần trắng hơn so với hồi trước.
Chẳng có nhẽ đàn ông quanh năm suốt tháng ngồi làm việc trong phòng thì màu da đều sẽ chuyến trắng lên à? Đồng Kỳ Anh phát hiện, bản thân thật sự là nhàm chán cực kì.
Cô vừa suy nghĩ, vừa kéo khuỷu tay anh vắt qua vai của mình, sau đó thì một tay nắm cổ tay Phó Quân Tiêu, một tay ôm lấy eo lưng rắn chắc của anh rồi đỡ anh đi vào cửa thang máy.
Sau khi đến cửa phòng số 8888 thì Đồng Kỳ Anh quẹt thẻ, xong liên chật vật dìu Phó Quân Tiêu vào phòng, thả anh xuống giường lớn trong phòng ngủ rồi, bản thân cô cũng bắt đầu thở hồng hộc luôn.
Thật sự là mệt chết mài Đồng Kỳ Anh giơ tay, dùng mu bàn tay lau mồ hôi cho chính mình.
Ban đầu cô vốn định dìu người vào phong xong thì sẽ lỉnh đi, nhưng khi ngoái đầu lại thì lại nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ khó chịu của Phó Quân Tiêu, thế nên cô lại quay trở về, một mình bước vào phòng rửa mặt giặt cái khăn lông ấm, rồi bước đến bên giường lau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-vo-cung-ngot-ngao/1681140/chuong-321.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.