Đồng Kỳ Anh theo bản năng liên ôm chặt lấy Hạ Tiêu mà bảo vệ cậu bé trong vòng tay của cô.
Lý Tư San ra sức kéo cánh tay của Đồng Kỳ Anh ra.
Tuy nhiên, khi Phó Quân Bác thu dọn va li và bước ra khỏi nhà thì Lý Tư San đã kịp thời thu tay lại.
Cô ta liên thay đổi thái độ đanh đá khi nãy và đưa tay về phía Hạ Tiêu mà nhẹ nhàng nói: "Tiểu Bác, đến với mẹ nào.Để mẹ ôm một cái nào, được không?"
"Không.
Không.
Không."
Hạ Tiêu ôm chặt lấy cổ Đồng Kỳ Anh và khóc rống lên.
Cuối cùng, Phó Quân Bác là người ôm Hạ Tiêu khỏi vòng tay của Đồng Kỳ Anh.
Với sự đồng hành của Phó Quân Bác, Hạ Tiêu mới đồng ý cùng Lý Tư San trở về nhà ông bà ngoại ở thành phố Thuận Canh đế ở tạm một thời gian.
Đâu tiên Phó Quân Bác đưa mẹ con Lý Tư San đến thành phố Thuận Canh, sau đó chạy nhanh đến cục nội vụ của thị trấn phía Tây Hải Vân.
Anh ấy đã hẹn với Đồng Kỳ Anh là gặp nhau ở cổng.
Quá trình ly hôn của Đồng Kỳ Anh và Phó Quân Bác rất đơn giản.
Trong ngày thỏa thuận ly hôn, Đồng Kỳ Anh chỉ ra đi với hai bàn tay trắng.
Ngay từ đầu cô đã kết hôn với anh ấy như thế nào thì khi ly hôn cô cũng sẽ ra đi như thế.
Khác với màu đỏ tươi tắn của giấy đăng ký kết hôn, giờ đây giấy chứng nhận ly hôn có màu đỏ sẫm.
Cô và Phó Quân Bác mỗi người cầm một quyển.
Sau khi nhận được giấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-vo-cung-ngot-ngao/1681130/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.