Mãi một lúc lâu sau, Lý Tư San mới trả lời một cách yếu ớt: "Ba năm trước, tôi đã cầu xin Quân Bác cho tôi một đứa con."
"Tôi không hỏi cái này."
Đồng Kỳ Anh nói nhanh và thân sắc nghiêm nghị.
Lý Tư San giật mình, cô ta từ từ rũ cặp mắt xuống và nói năng khép nép: "Tôi đã ngủ với Quân Bác, nhưng thực sự tôi chỉ muốn có một đứa con.
Tôi không muốn tranh giành Quân Bác với cô, tôi cũng không muốn chen chân vào cuộc hôn nhân của anh ãy với cô.
Bây giờ tôi chỉ muốn cứu con trai tôi thôi.
Tôi chỉ hy vọng con trai tôi sẽ tiếp tục sống khỏe mạnh.
Vì vậy, Kỳ Anh, tôi cầu xin cô hãy chấp nhận con trai của tôi.
Có được không?"
Trong ba năm qua, Lý Tư San đã nghĩ thông suốt rồi.
Nếu Phó Quân Bác còn yêu cô ta thì anh ấy sẽ không bỏ rơi cô ta và cao bay xa chạy như vậy với Đồng Kỳ Anh.
Ba năm trước, đúng thật là cô ta đã lên kế hoạch dùng đứa con để giữ chân Phó Quân Bác lại với cô ta.
Tuy nhiên trong ba năm qua, Phó Quân Bác chưa bao giờ chủ động liên lạc với cô ta.
Ngay cả thông tin địa chỉ mà anh ấy cũng không bằng lòng hé lộ cho cô ta biết, giống như là đã hoàn toàn cắt đứt mối quan hệ với cô ta vậy.
Nếu không phải vì con trai Lý Tiểu Bác bị bệnh thì cô ta thực sự không còn ôm hy vọng gì với Phó Quân Bác nữa.
Ngay cả việc cô ta tìm đến địa chỉ này cũng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-vo-cung-ngot-ngao/1681113/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.