"Được, anh nghe lời em vậy."
Phó Quân Bác cười dịu dàng xoa đầu của Đồng Kỳ Anh, đáy mắt ngập tràn sự cưng chiều.
Đồng Kỳ Anh yên tâm gật đầu, đầu dựa vào ngực của Phó Quân Bác.
Trong vô thức, Phó Quân Bác nhớ lại chuyện tối hôm qua của anh đã làm với Lý Tư San.
Nhất thời, khiến trong lòng của Phó Quân Bác buồn bực không vui, giống như chú cá đang hấp hối, đến cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Ánh mắt của Phó Quân Bác dần dần trở nên sâu thẩm, khóe miệng từ từ thu lại.
"Kỳ Anh, nếu như anh làm chuyện có lỗi với em, em nhất định phải tha thứ cho anh.Có lẽ những chuyện đó không phải anh muốn."
Phó Quân Bác cổ gắng kìm chặt môi, nén chặt những sự áy náy trong lòng mà nói ra những lời này.
Đồng Kỳ Anh không hỏi chỉ nói: "Ừ ừ ừ. Em nhất định sẽ tha thứ cho anh!"
"Kỳ Anh, để anh ôm em ngủ một lúc"
Loading...
Phó Quân Bác ôm Đồng Kỳ Anh, hôn nhẹ lên đầu của cô.
Hai người ôm nhau dựa vào nhau.
Mỗi lần anh ấy rời vào hoàn cảnh khốn đốn nhất, người ở bên cạnh anh ấy, vẫn luôn là cô.
Lúc nhỏ cũng như vậy, lớn lên cũng như vậy.
Từ hôm nay đến sau này, cuốn sách cuộc đời của anh ấy và Kỳ Anh đã được lật sang trang mới rồi.
Sân bay, hai người dựa vào nhau như hai chú cá.
Một chiếc xe địa hình màu đen cực sang trọng với biển số độc nhất vô nhị đậu bên lê đường phía trước của ngoài cổng sân bay, thu hút ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-vo-cung-ngot-ngao/1681107/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.