Chương trước
Chương sau
Chương Hoàng Minh càng tức giận hơn, như thể đang quở trách Hà Tuân Định.
Hai người họ mỗi người một câu, thao thao bất tuyệt mãi không ngừng.
Đồng Kỳ Anh không nhịn được nữa liền ngắt lời bọn họ, yếu ớt hỏi: "Hai người có thể nói cho tôi biết địa chỉ nhà của Mã Anh Vũ không?"
"Mã Anh Vũ là người địa phương, nhà cậu ta ở.."
Phương Thần Hạo suy nghĩ một lúc, sau đó anh ta rút điện thoại ra, tìm địa chỉ nhà của Mã Anh Vũ trên bản đồ định vị rồi đưa cho Đồng Kỳ Anh xem.
"Anh có số điện thoại của nhà anh ấy không?"
Đồng Kỳ Anh ghi lại địa chỉ rồi hỏi tiếp.
Phương Thần Hạo lại tìm trong danh bạ số điện thoại nhà Mã Anh Vũ cho cô.
Sau khi có được địa chỉ nhà và số điện thoại bàn, Đồng Kỳ Anh miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, gật đầu đáp: "Cảm ơn anh, vậy tôi đi trước đây!"
"Kỳ Anh, nếu em đến nhà Mã Anh Vũ thăm cậu ta thì nhớ giúp tôi gửi lời hỏi thăm đến bố mẹ cậu ta nhé"
Chương Hoàng Minh dặn dò.
Đồng Kỳ Anh gật đầu, quay người rời đi trong nước mắt.
Cô vội vàng chạy ra khỏi ký túc xá, dựa vào thân cây long não to lớn, ngẩng đầu lên, không muốn để nước mắt chảy xuống.
Lúc này, cô nhớ đến Phó Quân Bác, thế là cô rút điện thoại di động ra, gọi cho anh ấy một cuộc điện thoại.
"Thành Hưng, em nhớ anh quá.."
Cuộc gọi vừa được kết nối, Đồng Kỳ Anh đã nói ngay.
Phó Quân Bác lại không có tâm trạng đáp lời cô: "Kỳ Anh, anh đang trong cuộc họp sáng."
"Vậy anh bận trước đi, em cúp điện thoại đây"
Đồng Kỳ Anh yếu ớt đáp một câu.
Nhưng trước khi cô cúp máy, Phó Quân Bác ở đầu dây bên kia đã cúp máy trước cô rồi.
Đồng Kỳ Anh cầm điện thoại, ngồi thụp xuống một cách bất lực.
Cô ngôi ngây ngốc dưới gốc cây long não lớn một lúc lâu, sau đó mới đứng dậy, đi đến lớp của Hà Tuân Định ở tòa nhà dạy học số bốn, muốn nhìn xem rốt cuộc Hà Tuân Định đã bị bắt chưa.
Bây giờ đã đến giờ học, Đồng Kỳ Anh lặng lẽ đến bên ngoài cửa sổ ở tầng thứ ba trong tòa nhà dạy học số bốn.
Lúc cô nhìn thấy Hà Tuân Định vẫn bình an vô sự ngồi trong lớp nghe giảng, cô đã biết, vụ án của Mã Anh Vũ, bên cảnh sát hoàn toàn không điều tra đến Hà Tuân Định.
Đồng Kỳ Anh siết chặt nắm đấm, phẫn nộ rời đi.
Anh cả Phó Quân Tiêu đã gạt côi! Đồn cảnh sát không hề đưa hung thủ thực sự ra vành móng ngựa! Các trường đại học đã sắp cho sinh viên nghỉ hè rồi, ngộ nhỡ đến lúc đó, Hà Tuân Định nhân cơ hội trốn đi thì phải làm sao? Lúc Đồng Kỳ Anh xuống lầu, phía trước có hai nữ giáo viên hướng dẫn đang vừa xuống lầu vừa bàn luận: "Hà Tuân Định rất xuất sắc về mọi mặt, học kỳ tới, tôi định tiến cử cậu bé ấy đến đại học HF ở Hoa Kỳ làm sinh viên trao đổi"
"Tôi cũng thấy cậu ta rất được"
"Còn một suất nữa, cho Lâm Ánh Như lớp các cô đi"
"Nghe nói bọn họ còn là một đôi."
"Tôi đã dẫn dắt bao nhiêu khóa, hiếm lắm mới có một đôi trai tài gái sắc như vậy"
"Đúng thế"
"Hai người bọn họ đều rất xuất sắc!"
Hai giáo viên hướng dẫn đó bàn luận rất vui vẻ, đi ngang qua người Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh chợt phát hiện ra dự cảm xấu của mình đã đúng.
Nhưng bây giờ, người duy nhất có thể giúp cô chỉ có anh cả Phó Quân Tiêu thôi.
Đồng Kỳ Anh lấy điện thoại ra, chủ động gọi cho Phó Quân Tiêu.
Phó Quân Tiêu đang đưa ông nội Phó Hoằng Khôn đi tiếp khách trong khách sạn cao cấp ở thành phố Cung Huy.
Cuộc gọi của Đồng Kỳ Anh khiến anh thấy rất ngạc nhiên, đồng thời cũng khiến anh hơi có chút vui mừng.
Thậm chí anh còn không chào hỏi khách đã nôn nóng đứng dậy, tìm một nơi an tĩnh để nhận cuộc điện thoại của Đồng Kỳ Anh.
"Anh cả, bây giờ anh có tiện gặp em không?"
Đồng Kỳ Anh yếu ớt hỏi.
Phó Quân Tiêu lập tức đáp: "Tiện, em đang ở đâu?"
"Em đến quán trà Lâm Viên đặt một phòng, sau khi đến đó anh hãy gọi điện thoại cho em nhé"
Đồng Kỳ Anh bình tĩnh nói.
Phó Quân Tiêu mỉm cười đáp: "Được"
Sau khi Đồng Kỳ Anh cúp điện thoại, cô đứng dậy rời khỏi trường đại học Cung Huy, đến quán trà Lâm Viên - nơi mà cô đã hẹn với anh cả Phó Quân Tiêu của mình.
Lúc Phó Quân Tiêu vội vã chạy đến, Đồng Kỳ Anh đã ngồi ở trong phòng bao, bảo nhân viên phục vụ pha trà.
Cửa phòng bao vừa đóng, Phó Quân Tiêu đã ngồi xuống chỗ đối diện với cô, Đồng Kỳ Anh liền mở lời nói thẳng: "Vụ án của bạn em Mã Anh Vũ có phải là đã có kết quả rồi không?"
"Hôm qua vụ án đó đã đóng lại, em có thể yên tâm"
Phó Quân Tiêu bình tĩnh mỉm cười.
Đồng Kỳ Anh hỏi đồn: "Đã đóng lại ư? Phải không? Kết thúc thế nào? Cảnh sát đã bắt được hung thủ chưa?"
"Bạn của em vay nặng lãi, vì không trả được nên cậu ta đã bị đám xã hội đen đánh trọng thương khiến nội tạng bị đập nát, chảy máu trong quá nhiều nên đã tử vong"
Phó Quân Tiêu nhướng mày đáp "Ý anh là, không bắt được hung thủ ư?"
Đồng Kỳ Anh hỏi một cách vô cảm.
"Kỳ Anh, rốt cuộc em và cái cậu Mã Anh Vũ kia có quan hệ gì? Cậu ta đáng để em khua chiêng gõ trống hỏi đến cùng ư?"
Phó Quân Tiêu nhìn thẳng vào mắt Đồng Kỳ Anh, hỏi ngược lại một cách thâm trầm.
Đồng Kỳ Anh ngồi thẳng người dậy, trả lời chắc như đinh đóng cột: "Anh ấy là bạn tốt nhất của em"
"Tóm lại, vụ án của "người bạn tốt nhất của em" đã kết thúc rồi. Em không cần quan tâm đến chuyện này nữa"
Đôi mày kiếm của Phó Quân Tiêu khẽ cau lại, thần sắc trở nên nghiêm nghị.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.