Chương Hoàng Minh càng tức giận hơn, như thể đang quở trách Hà Tuân Định.
Hai người họ mỗi người một câu, thao thao bất tuyệt mãi không ngừng.
Đồng Kỳ Anh không nhịn được nữa liền ngắt lời bọn họ, yếu ớt hỏi: "Hai người có thể nói cho tôi biết địa chỉ nhà của Mã Anh Vũ không?"
"Mã Anh Vũ là người địa phương, nhà cậu ta ở.."
Phương Thần Hạo suy nghĩ một lúc, sau đó anh ta rút điện thoại ra, tìm địa chỉ nhà của Mã Anh Vũ trên bản đồ định vị rồi đưa cho Đồng Kỳ Anh xem.
"Anh có số điện thoại của nhà anh ấy không?"
Đồng Kỳ Anh ghi lại địa chỉ rồi hỏi tiếp.
Phương Thần Hạo lại tìm trong danh bạ số điện thoại nhà Mã Anh Vũ cho cô.
Sau khi có được địa chỉ nhà và số điện thoại bàn, Đồng Kỳ Anh miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, gật đầu đáp: "Cảm ơn anh, vậy tôi đi trước đây!"
"Kỳ Anh, nếu em đến nhà Mã Anh Vũ thăm cậu ta thì nhớ giúp tôi gửi lời hỏi thăm đến bố mẹ cậu ta nhé"
Chương Hoàng Minh dặn dò.
Đồng Kỳ Anh gật đầu, quay người rời đi trong nước mắt.
Cô vội vàng chạy ra khỏi ký túc xá, dựa vào thân cây long não to lớn, ngẩng đầu lên, không muốn để nước mắt chảy xuống.
Lúc này, cô nhớ đến Phó Quân Bác, thế là cô rút điện thoại di động ra, gọi cho anh ấy một cuộc điện thoại.
"Thành Hưng, em nhớ anh quá.."
Cuộc gọi vừa được kết nối, Đồng Kỳ Anh đã nói ngay.
Phó Quân Bác lại không có tâm trạng đáp lời cô:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-vo-cung-ngot-ngao/1681042/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.