Tô Hoài Lan vừa về sau khi trò chuyện cùng bà Lãnh, vừa mới đi vào cửa sân đã trông thấy Phó Quân Tiêu đứng lặng hồi lâu ở ngoài cửa phòng Đồng Kỳ Anh.
Trong trang viên nhà họ Phó, thật ra cái sân này là một tam hợp viện bỏ hoang, lý do vì là Phó Quân Bác không được yêu thương nên Đồng Kỳ Anh cũng bị ghét bỏ theo, bị sắp xếp ở trong sân này.
Chỉ có Phó Quân Tiêu, có nhà cửa tốt đẹp mà không ở, không muốn để Đồng Kỳ Anh sợ hãi nên cố ý đưa cô đến đây ở, còn kéo Tô Hoài Lan cũng đến theo.
Trong phòng Đồng Kỳ Anh sáng đèn chứng minh cô còn chưa ngủ, vậy Phó Quân Tiêu đứng ngoài cửa phòng không vào để làm gì? Tô Hoài Lan không chịu được, đi đến cửa phòng Đồng Kỳ Anh, giơ tay định gõ cửa thì lại bị Phó Quân Tiêu giơ tay chặn lại.
"Câ định làm gì?"
Phó Quân Tiêu thì thâm hỏi.
Tô Hoài Lan ngẩng đầu há mồm nói to: "Dĩ nhiên là muốn ăn anh! Quân Tiêu, đêm nay sâu xa, ánh trăng cũng đẹp thế kia, trên giường, phòng tắm, phòng khách, phòng bếp, em đã chơi chán rồi.
Hay là chúng ta thử dưới ánh trăng, trong sân nhà yên tĩnh này đi, anh thấy sao?"
"."
Mặt Phó Quân Tiêu âm u ngay tức khắc.
Bấy giờ, đèn trong phòng Đồng Kỳ Anh cũng tắt, Phó Quân Tiêu liếc mắt nhìn cửa sổ bên kia, quay đầu trợn mắt trừng Tô Hoài Lan, Tô Hoài Lan sung sướng cong môi cười.
Phó Quân Tiêu không đế ý đến cô ta, quay người đi về phòng mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-vo-cung-ngot-ngao/1681035/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.