"Một mình em đi dạo anh không yên tâm."
Phó Quân Bác cũng không để ý thấy anh cả Phó Quân Tiêu của mình đã bắt máy.
Đồng Kỳ Anh vẫn kiên trì với suy nghĩ của mình, cô nói: "Đây là trường đại học, rất an toàn.Anh cứ yên tâm, anh cứ làm việc của anh đi, không cân lo cho em"
"Kỳ Anh! Em đang giận anh sao?"
Phó Quân Bác chau mày hỏi ngược lại cô.
Đồng Kỳ Anh ngơ mặt ra và nói: "Em không có."
"Nếu không có vậy tại sao em lại không nghe theo sự sắp xếp của anh?"
Phó Quân Bác nghiêm nghị nói.
Đồng Kỳ Anh ngây ra, cô không thể không hạ giọng đồng ý: "Vậy thì em nghe theo sự sắp xếp của anh vậy."
Phó Quân Bác nhìn Đồng Kỳ Anh rôi chùng mắt xuống, lúc này anh ấy mới phát hiện ra điện thoại của mình đang ở trạng thái kết nối với điện thoại của anh cả Phó Quân Tiêu.
"Alo, anh cả."
Phó Quân Bác đưa điện thoại lên mép tai và gọi một tiếng.
Lúc này Đồng Kỳ Anh mới yên lặng, không nói chuyện nữa.
"Em tìm anh có việc gì sao?"
Phó Quân Tiêu lạnh lùng hỏi.
Phó Quân Bác trả lời: "Ừm, em định phiền anh cả điều một tài xế đến trước cổng chính của đại học Cung Huy đón Kỳ Anh về biệt thự nhà họ Phó.Tối nay công ty em vẫn có việc cần phải xử lý, em phải lập tức quay về thành phố Thuận Canh một chuyến nên không tiện đưa Kỳ Anh về."
"Được, anh sẽ điều tài xế qua đó đón Kỳ Anh về."
Phó Quân Tiêu đồng ý.
Phó Quân Bác mỉm cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-vo-cung-ngot-ngao/1681031/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.