Chương trước
Chương sau
Đồng Kỳ Anh cùng Lý Tiểu San chuyện trò vui vẻ rất hợp ý nhau, Lý Tư San cũng kể những điều thú vị đã xảy ra xung quanh cô ta cho Đồng Kỳ Anh nghe.
Hai người đang nói chuyện, Lý Tư San bong nhiên đưa ra một đề nghị: "Kỳ Anh, hay là em làm em gái của chị đi.Chị có một đứa em gái, cũng ngang bằng tuổi em, nhưng chị và em ấy không thân nhau.Khó lawsm hai người chúng ta mới có duyên như vậy, hơn nữa lại được cùng nhau trò chuyện, cho nên chị muốn em trở thành em gái của chị."
"Làm em gái của chị ư?"
Vẻ mặt Đồng Kỳ Anh sửng sốt, bọn cô đây là vừa mới quen biết, có khi còn chưa được đến vài tiếng đồng hồ mà đã trở thành "chị em"được sao?
"Đúng thế! Chúng ta kết nghĩa chị em, trở thành chị em khác họ”
Lý Tư San kéo tay Đồng Kỳ Anh, đôi môi đỏ mọng khẽ mỉm cười, đôi mắt cong lên đầy sự mong muốn.
Đồng Kỳ Anh sững sờ một chút, không biết trả lời câu nói của Lý Tư San như thế nào, cô luôn cảm thấy được rằng chuyện này có điều gì đó rất kỳ lạ nhưng lại không nói ra được cảm giác này.
Đây không phải là lần đầu tiên cô và Lý Tư San gặp nhau, hơn nữa khi gặp nhau lần đầu tiên, Lý Tư San đối với cô thái độ cũng không phải là thân thiết như bây giờ.
"Em không lên tiếng thì chị coi như em đã đồng ý rồi nhé!"
Lý Tư San tiếp tục nói: "Từ giờ trở đi, em cứ gọi chị là chị còn chị cũng sẽ gọi em là em gái, có được không?"
"."
Đồng Kỳ Anh có chút bối rối, vẻ mặt cũng hơi khó xử.
Lý Tư San vẫn có thể liên tục tìm ra chủ đề trò chuyện mà không biết mệt.
Đồng Kỳ Anh bắt đầu trở nên bị động.
Nói tóm lại là hai cô gái càng trò chuyện với nhau hợp tác ăn ý, sân thượng bên kia, Phó Quân Bác nằm trên ghế nghe được, cảm thấy trong lòng càng khó chịu.
Bây giờ anh cảm thấy có hơi chán ghét Lý Tư San.
Lý Tư San rõ ràng đã biết Kỳ Anh là vợ hợp pháp của anh ta, cô còn như không có chuyện gì, vẫn thản nhiên lôi léo làm quen với Kỳ Anh, rõ ràng là có ý không tốt.
Phó Quân Bác nhìn thời gian trên điện thoại, cảm thấy cũng sắp đến giờ, anh đã đứng dậy khỏi chiếc ghế trên sân thượng, đi vào trong nhà, không chút ngại ngùng mà đuổi khách: "Thư ký Lý cũng nên trở về phòng của mình nghỉ ngơi rồi."
"Ôi! Xem chị này, chị vô ý quá, đã đến lúc phải về rồi.Em gái, em và tổng giám đốc Phó cũng đi nghỉ ngơi sớm đi nhé, ngủ ngon!"
Lý Tư San nói xong, khóe miệng nở nụ cười, lúc từ ghế sofa đứng dậy còn lén nhìn Phó Quân Bác.
Phó Quân Bác không nhìn cô ta mà ánh mắt chăm chú nhìn vào Đồng Kỳ Anh.
"Chị cũng nghỉ ngơi sớm đi"
Đồng Kỳ Anh cũng đứng dậy theo rồi tiễn Lý Tư San tới cửa phòng.
"Tạm biệt, ngủ ngon"
Khi Lý Tư San nói "tạm biệt"là đang nhìn Đồng Kỳ Anh mà nói, nhưng khi cô ta nói "ngủ ngon", ánh mắt cô lại nhìn về phía sau lưng của Đồng Kỳ Anh.
Đúng lúc đó, Phó Quân Bác cũng nhìn về phía bên này lại cùng với Lý Tư San bốn mắt nhìn nhau.
Lý Tư San trong lúc lơ đãng khẽ mỉm cười, sau khi nhìn về phía Phó Tư Bác bí mật ra hiệu, cô xoay người rời đi.
Phó Quân Bác cau mày.
Đồng Kỳ Anh tiễn Lý Tư San xong, xoay người lại thấy Phó Quân Bác đang đứng trong phòng khách, đôi môi mím chặt, lông mày nhíu lại, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, cô tiến về phía anh.
"Phó Quân Bác, anh làm sao vậy, có phải là anh có tâm sự gì không?"
Đồng Kỳ Anh đi đến trước mặt Phó Quân Bác, ngước lên nhìn anh.
Giọng nói của cô, nhẹ nhàng êm ái, đúng là một chất giọng tốt của âm nhạc.
Phó Quân Bác đưa tay lên ôm lấy đôi má của Đồng Kỳ Anh, hạ giọng nói: "Anh có tâm sự, nhưng anh không biết nói cho em như thế nào."
"Nếu như anh cảm thấy khó xử thì có thể không nhất thiết phải nói cho em biết.
Em chỉ hi vọng anh có thể vui vẻ hơn"
Đồng Kỳ Anh mỉm cười, dịu dàng quan tâm nói.
Phó Quân Bác nhìn vào đôi mắt Đồng Kỳ Anh, trong đôi mắt trong veo của cô, anh ta thấy bản thân mình quá hèn hạ.
Anh ta cảm thấy mình quá hèn hạ, cho nên Kỳ Anh chắc chắn sẽ gàng cảm thấy anh hèn hạ.
"Quân Bác?"
Đồng Kỳ Anh thấy Phó Quân đang ngẩn người nhìn mình, nhẹ nhàng gọi anh.
Phó Quân Bác bỗng nhiên như tỉnh táo lại, im lặng một chút rồi nói tiếp: "Kỳ Anh, đừng thân thiết với Lý Tư San quá, cô ta là người phụ nữ của anh cả."
"Người phụ nữ của anh cả?"
Đồng Kỳ Anh kinh ngạc.
Anh cả Phó Quân Tiêu không phải đã có Tô Hoài Lan rồi sao? Làm sao mà Lý Tư San lại cũng là người phụ nữ của anh cả chứ? Phó Quân Bác nhẹ gật đầu, thấy vẻ mặt nghi ngờ và ngạc nhiên của Đồng Kỳ Anh, thở dài lo lắng: "Kỳ Anh, thân phận của anh ở trong nhà họ Phó có địa vị gì chứ, chắc hẳn em cũng đã nghe được từ bên ngoài không ít.
Không sai, bọn họ đều đúng! Anh đúng là con riêng của nhà họ Phó, không được ông cụ yêu quý và coi trọng, càng không được dì cả, cũng chính là mẹ ruột của anh cả chào đón.
Hiện tại là anh dựa vào khả năng của bản thân, dần dân có được sức mạnh.
Vì vậy, anh cả đã bất đầu kiêng dè anh, cho Lý Tư San đến đế giám sát anh."
"Hai người là anh em mà, tại sao lại phải như thế"
Đồng Kỳ Anh nghe xong có chút bất ngờ.
Có phải vì cô chưa từng được sống trong gia đình giàu có, lại càng không hiểu được những lục đục trong gia đình, nên cô mới quá thiếu hiểu biết như thế sao? Mặc dù trước kia có nghe nói qua chuyện hai anh em trong nhà ra tòa để tranh giành tài sản của bố, nhưng trong cuộc sống hiện tại, cô chưa bao giờ gặp phải chuyện đó.
Có điều, trong suy nghĩ của Đồng Kỳ Anh, cô luôn cảm thấy anh cả Phó Quân Tiêu không giống loại đàn ông có thể làm ra chuyện đó.
Nhưng mà, Quân Bác cũng sẽ không nói dối cô!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.