Chương trước
Chương sau
Lý Nhã Uyên lắc đầu, miệng nói một đằng nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo: "Ai nói tớ không nỡ rời xa anh ấy! Anh ấy để cho tớ được tự do, tớ vui chết đi được! Giống như ngày mà tớ tốt nghiệp cấp ba vậy, sau khi vào đại học, tớ có thể tự do yêu đương, không còn phải chịu đựng sự kìm hãm của anh ấy nữa.Sao tớ lại không nỡ rời xa anh ấy cơ chứ?"
"Cậu Thập không nói lý do sao?"
Đồng Kỳ Anh bỏ qua lời nói của Lý Nhã Uyên, chỉ hỏi đúng trọng tâm.
Lý Nhã Uyên vẫn khóc và lắc đầu nói: "Anh ấy nói, sau này tớ không cần đến gặp anh ấy nữa..."
Đồng Kỳ Anh nghe đến đây liên im lặng.
Trong lòng cô chợt nghĩ, liệu có liên quan đến Anh Ninh không.
Nhưng Anh Ninh đã mất rồi mà...
Cậu Thập đột nhiên cảm thấy có lỗi với Anh Ninh sao? "Kỳ Anh, tớ đã nói nguyên nhân rồi....Cậu nên uống rượu với tớ đi chứ?"
Lý Nhã Uyên một lần nữa đưa chai rượu về phía Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh định từ chối, nhưng chưa kịp mở miệng thì Lý Nhã Uyên đã đặt ngón trỏ lên môi của Đồng Kỳ Anh.
"Bây giờ tớ không muốn nghe câu an ủi một câu nào hết cả, chỉ cần cậu im lặng và uống với tớ thôi! Lý Nhã Uyên nói.
Đồng Kỳ Anh thở dài, nhận lấy chai rượu trong tay Lý Nhã Uyên.
Lý Nhã Uyên nhoẻn miệng cười, cụng ly với Đồng Kỳ Anh rồi uống hết chai rượu ban này còn dở: "Không say không về!"
Đồng Kỳ Anh mim môi, chau mày và uống cùng cô.
Hai người họ đang uống rượu, tuy mặc quần áo rất bình thường nhưng họ đã bị những người đàn ông hư hỏng để mắt đến bởi nhan sắc xinh đẹp của mình.
Một trong số những "người đàn ông hư hỏng" đó là Lý Dạ Lạc - anh trai cùng cha khác mẹ với Lý Nhã Uyên.
Trong đám bạn độc thân của Lý Dạ Lạc, có hai người đàn ông rất có hứng thú với Lý Nhã Uyên, tuy là anh trai cùng cha khác mẹ, nhưng anh ta cũng đã cảnh cáo những người bên cạnh không được phép để ý đến Lý Nhã Uyên.
Còn người phụ nữ bên cạnh Lý Nhã Uyên...
Lý Dạ Lạc cảm thấy giọng nói của cô vô cùng quen thuộc.
Tạ Liên?! Lý Dạ Lạc suy nghĩ một lúc lâu, không khỏi nghi ngờ, nhưng trong lòng không dám khẳng định rốt cuộc có phải hay không.
Nghe nói, Tạ Liên bị một trong những cổ đông của "Dạ Hoặc"
khai trừ không rõ nguyên nhân vì sao, cho nên Tạ Liên từ lâu đã không còn đến hát ở "Dạ Hoặc" nữa.
Khó khăn lắm anh ta mới chữa khỏi được bệnh yếu sinh lý, nhưng việc không có "người đẹp"cũng khiến cho anh ta đau đầu.
Ở khu ghế ngồi hai bên cạnh, tám người đàn ông đang cùng nhau đứng đợi trước cửa phòng VỊP cho đến khi Lý Nhã Uyên và Đồng Kỳ Anh uống say, họ đã dễ dàng có được một món hời.
Lý Nhã Uyên đã uống hết hai chai, mặt đỏ bừng, hai mắt nhìn xa xăm.
Đồng Kỳ Anh uống một hơi hết chai, sau đó liền ngất đi không biết gì, ngã ra nằm bất động trên ghế sofa.
Lý Nhã Uyên bước đến bên cạnh Đồng Kỳ Anh, đưa tay ra lay người Đồng Kỳ Anh một cách yếu ớt, nấc lên một tiếng sau đó nằm đè lên trên người cô và ngủ thiếp đi.
Đám đàn ông đang ngồi ở hai bên đi lại thăm dò và chắc chăn là hai người phụ nữ ngồi trong phòng VIP đã uống say, họ lần lượt đứng dậy chuẩn bị ra tay thì đột nhiên có bốn tên vệ sĩ mặc áo đen xuất hiện, khiến cho họ buộc phải dừng ham muốn dục vọng của họ lại.
Không lâu sau, một người đàn ông dáng vẻ cao mảnh khảnh bước ra từ trong bóng tối ở lối đi.
Sau khi người đàn ông đó bước ra, Lý Dạ Lạc vô thức trốn sau băng ghế.
Người đó được gọi là "cậu Nhiên"! Lần nào gặp phải anh ta cũng đều xui xẻo.
Lần này Lý Dạ Lạc đã biết điều, nhìn thấy Phó Quân Tiêu là trốn ngay lập tức.
Phó Quân Tiêu bước vào trong phòng VIP, bảo đám vệ sĩ đỡ Lý Nhã Uyên và Đồng Kỳ Anh dậy, và ra lệnh cho họ đưa Lý Nhã Uyên về nhà an toàn.
Hôm nay anh ấy rất bận nên mới để cho đám vệ sĩ riêng của mình đi theo để mất đến Đồng Kỳ Anh, anh sợ cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Khoảng mười giờ tối, lúc đó anh ấy mới làm việc xong, nhận được tin của đám vệ sĩ liền lập tức lao đến.
Khí chất của Phó Quân Tiêu khiến cho những người đàn ông đứng bên cạnh cảm thấy bản thân họ thấp hèn.
Anh nhẹ nhàng bế Đồng Kỳ Anh ra khỏi sofa như bế một cô công chúa, từ từ ôm lấy cô vào lòng.
Lý Dạ Lạc trốn sau lưng ghế nhìn người đàn ông đó đưa hai người phụ nữ đi, trong đó lại có một người là em gái của anh ta, sợ hãi đến mức không dám đứng ra đối mặt.
Sau khi đưa Lý Nhã Uyên đi, Phó Quân Tiêu liên ôm Đồng Kỳ Anh bước vào xe.
Cô yên phận ngủ ngoan trong vòng tay anh, hai má ửng hồng, có vẻ như cô đang ngủ rất say.
"Quân Bác..."
Đồng Kỳ Anh đột nhiên gọi một tiếng, với tay túm chặt lấy áo của Phó Quân Tiêu.
Mỗi lần cô gọi tên em trai Phó Quân Bác của anh trong giấc mơ, lòng anh lại chợt đau nhói.
Rốt cuộc phải làm thế nào thì anh ấy mới không đau lòng nữa? Có lẽ do anh không cam tâm, cũng có lẽ do những suy nghĩ về cô trong anh quá sâu đậm...
Phó Quân Tiêu anh không có cách nào có thể hoàn toàn từ bỏ được Đồng Kỳ Anh.
Cho nên người đau lòng vẫn chỉ có một mình anh ấy thôi sao? Cô ấy vốn dĩ chỉ nên thuộc về một mình Phó Quân Tiêu thôi mới đúng! "Trần Duy Quang, quay về tòa nhà của tập đoàn Phó thị đi!"
Phó Quân Tiêu đột nhiên ra lệnh cho tài xế Quang.
Tài xế Quang quay đầu xe và đi về hướng ngược lại.
Ở nhà riêng, Tô Hoài Lan phát hiện Đồng Kỳ Anh không về nhà, sau khi Phó Quân Tiêu cũng không về nhà, trong lòng cô ta nóng như lửa đốt, nhưng vẫn kim chế đế bản thân không nổi cáu lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.