Chương trước
Chương sau
Long Thành Hưng thèm nhỏ dãi con cá nướng trong tay cô nhóc kia, chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời cô đi làm.
Sau khi dập lửa, Đồng Kỳ Anh đưa cho Long Thành Hưng một trong hai con cá trong tay mình.
Long Thành Hưng cần một miếng nhỏ, sau khi phát hiện con cá nướng rất ngon, mới cản miếng lớn ăn.
Cậu phát hiện cô nhóc Đồng Kỳ Anh này thực sự không giống với những cô bé trong thành phố.
Cô biết rất nhiều thứ, hơn nữa còn là một đứa ăn vặt rất nhiều.
Trải qua khoảng thời gian ở cùng nhau này, buổi tối khi ngủ, Long Thành Hưng không còn bày “ranh giới” nữa, còn không hề hay biết mà ôm lấy Đồng Kỳ Anh nằm ngủ.
Trong chiếc màn xám và cũ kỹ, bà ngoại câm trong tay chiếc quạt trúc quạt cho hai đứa trẻ ngủ.
Dần dần Long Thành Hưng cũng không còn cự tuyệt việc tắm chung với Đồng Kỳ Anh nữa.
Bà ngoại đun xong nước lá ngải cứu để tắm, hai đứa trẻ vẫn phải chơi trong chậu gỗ thêm một lúc nữa mới chịu ra ngoài.
Trước đây Long Thành Hưng luôn cảm thấy bản thân rất cô đơn, nhưng kể từ sau khi tới đây, nụ cười trên gương mặt cậu đã nhiều hơn rất nhiều.
Trên đời này, món ăn ngon nhất là món bà ngoại làm, quần áo và giày dép đẹp nhất là do bà ngoại may.
Trong mắt của Đồng Kỳ Anh, bà ngoại chính là người anh hùng siêu vĩ đại của cô.
Mà trên đời này, chẳng có bữa tiệc nào là không tới hồi kết cả.
Mẹ của Long Thành Hưng quay lại rồi, chuẩn bị đưa Long Thành Hưng trở về thành phố.
Hôm đó, khi dì hai quay lại, bà ngoại lại đang ra ngoài khám bệnh.
Ở trong nhà chỉ còn Đồng Kỳ Anh và Long Thành Hưng.
Đồng Kỳ Anh nhìn thấy mẹ của Long Thành Hưng, cũng chính là dì hai lục tung tủ hộp ở trong phòng ngủ của bà ngoại tìm kiếm thứ gì đó.
Chỉ cho đến khi dì hai tìm thấy một cuốn sách màu vàng đất, sau khi lật dở vài trang, vội vàng đút vào trong túi xách của mình.
Dì hai sau đó thu dọn quần áo cho Long Thành Hưng, sau khi nhìn thấy Đồng Kỳ Anh đang đứng ở cửa, liền đi tới chỗ Đồng Kỳ Anh ngôi xổm xuống, kéo lấy bàn tay nhỏ của cô, dịu dàng nói: “Kỳ Anh, đợi sau khi bà ngoại quay về, con nói với bà ngoại là dì hai đã đón Thành Hưng đi rồi nhé ” Đồng Kỳ Anh ngoan ngoãn gật gật đầu.
Dì hai khẽ mỉm cười đưa tay lên xoa xoa đầu Đồng Kỳ Anh.
Thấy cô nhóc chỉ tết một bên tóc sam, dì hai lại cầm lược tới, làm cho Đồng Kỳ Anh một bộ tóc xinh đẹp như công chúa.
Dì hai còn “biến” ra từ trong túi xách của bà ta một chiếc váy liền thân màu hồng.
Sau khi thay cho Đồng Kỳ Anh, kéo tay Đồng Kỳ Anh ra bậc thêm bên ngoài cửa trước mặt Long Thành Hưng hỏi: “Thành Hưng, em gái mặc chiếc váy màu hồng này có đẹp không?” “Ừm, rất đẹp.
Đẹp như công chúa nhỏ vậy” Long Thành Hưng gật gật đầu, lại nhìn về hướng mẹ tiếp tục nói: “Mẹ.
Có thể đưa em gái đi cùng chúng ta được không?” “Thành Hưng ngoan, chúng ta không thể đưa em gái đi cùng chúng ta được.
Em gái có bà ngoại, cò có bố mẹ của mình” Di hai an ủi Long Thành Hưng.
Long Thành Hưng lại nhìn sang Đồng Kỳ Anh, đứng dậy khỏi bực thêm, đi tới phía trước mặt Đồng Kỳ Anh, lấy ra chiếc kèn ác-mô-ni-ca trong túi quân đưa cho Đồng Kỳ Anh.
“Đợi sau này anh lớn lên, anh sẽ tới cưới em, đưa em rời khỏi ngọn núi này, tới xem thành phố của bọn anh, được không?” Long Thành Hưng hứa hẹn nói.
Đồng Kỳ Anh nhận lấy cây kèn ác-mô-ni-ca, khẽ gật gật đầu.
Di hai không nhịn được mà cười, sau đó kéo tay Long Thành Hưng, tạm biệt Đồng Kỳ Anh rồi đi ra khỏi cổng hàng rào.
Đồng Kỳ Anh không hề sao lại phải “cưới gả”, cũng không hề hay biết sau lần chia tay này, đến bao giờ mới lại có thể gặp mặt.
Cô chỉ nhớ, khi Thành Hưng rời đi, hoa bìm bịp năm sáu màu trên tường rào đang nở rộ vô cùng đẹp mắt.
Có hai chú bướm trắng đang bay nhảy trên hàng rào, bất chợt lại bay lên bầu trời xanh thẩm.
Khi Đồng Kỳ Anh mở mắt thấy trong phòng tối tăm mù mịt.
Phía bên cửa sổ có một luồng ánh sáng, xuyên qua rèm cửa rọi vào trong phòng.
Mấy giờ rồi? Đồng Kỳ Anh vô ý thức ngồi bật dậy, lấy chiếc điện thoại từ tủ đầu giường, xem thời gian trên điện thoại.
Năm giờ rưỡi sáng...
Hóa ra cổ đã nằm mơ một giấc mơ về ký ức thực sự.
Chuyện hồi nhỏ, cô đã quên mất rất nhiều, thậm chí còn quên đi cả Long Thành Hưng người mà hứa hẹn sau này lớn lên sẽ cưới cô, đưa cô rời khỏi ngọn núi đó.
Cũng chỉ tới giây phút đó, Đồng Kỳ Anh mới nhớ ra, bản thân mình còn có dì hai, dì hai còn có đứa con trai mà bố đẻ không chịu nuôi.
Day day đôi mắt vừa ngủ dậy, Đồng Kỳ Anh không ngủ tiếp được nữa, bèn xuống khỏi giường, tới phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Cô vân không nhớ ra được cuốn “Cố trát” đó của bà ngoại ở đâu.
Hoặc có lẽ, thực sự là bởi vì khi đó cô còn quá nhỏ, vì thế không thể nhớ ra được.
Đồng Kỳ Anh cảm thấy rất áy náy vì việc bản thân mình chưa thế nhớ ra mà không giúp được gì cho bác sĩ Nhiên.
Mạng người vô cùng quan trọng, mà cô lại bất lực không thể làm được gì.
Sau khi ngủ dậy sớm, Đồng Kỳ Anh đi dạo quanh vườn hoa ở nhà riêng, lại không ngờ rằng sẽ gặp anh cả Phó Quân Tiêu.
Anh đi đôi giày thể thao, mặc áo ba lỗ màu trắng, chiếc quần lỡ màu trắng, hai tay quấn băng gạc, đang tập đấm bốc với thanh gỗ ở ngoài vườn hoa.
Phó Quân Tiêu có cơ bắp khủng khiếp, to cao nhưng không vạm vỡ, góc cạnh rõ ràng và thon dài, khiến anh trông rất đẹp trai anh tuấn.
Đồng Kỳ Anh dân dân chìm vào, nhìn gương mặt đó của Phó Quân Tiêu, bỗng nhiên cô lại giống như nhìn thấy Phó Quân Bác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.