“Tôi có gương mặt giống chị y như đúc? Hừ! Tô Hoài Lan, rốt cuộc là ai không biết xấu hổ?” Đồng Kỳ Anh nghe thấy những lời này của Tô Hoài Lan, thực sự vừa muốn tức giận lại vừa muốn cười.
Tính tình của Phó Quân Tiêu, Tô Hoài Lan là vợ chưa cưới của anh, lại không hề biết? “Đồng Kỳ Anh, đồ hư hỏng nhà côi! Tôi yêu Quân Tiêu, tôi không cho phép cô cướp mất anh ấy! Tôi cảnh cáo cô, lần sau còn dám quyến rũ Quân Tiêu của tôi.
Tôi sẽ hủy đi gương mặt này của cô!” Tô Hoài Lan nghiến răng nghiến lợi chỉ vào mũi của Đồng Kỳ Anh mắng mỏ.
Đồng Kỳ Anh bỗng nhiên phát hiện, Tô Hoài Lan đã thay đổi rồi, thay đổi ngày càng không giống Tô Hoài Lan mà trước kia cô quen biết.
Người phụ nữ này thực sự quá đáng sợ, không đúng sao? Rõ ràng cô ta phẫu thuật thẩm mỹ để có vẻ ngoài giống cô, cô ta lại quay ngược lại căn cô, nói cô có gương mặt giống Cô ta.
“Chị đúng là đồ phụ nữ điên bất chấp lý lẽ!” Đồng Kỳ Anh liếc xéo Tô Hoài Lan, không muốn để ý tới cô ta nữa, về thẳng phòng, một tiếng “râm”, đóng chặt cửa lại và khóa trái cửa phòng.
Tô Hoài Lan vô cùng tức giận đạp vào cửa phòng của Đồng Kỳ Anh, vẫn không thể nào trút được cơn giận trong lòng của mình, tức tới dậm thẳng chân, hét to một tiếng, chạy xuống dưới tâng, gặp phải thím Lưu, lại vô cớ vô sự trách mắng thím Lưu một trận.
Thím Lưu bị Tô Hoài Lan mảng tới ngơ ngác.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-vo-cung-ngot-ngao/1680994/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.