Chương trước
Chương sau
Vốn dĩ, Tô Hoài Lan đã ra lệnh cho chú Lưu mang chén "Phật nhảy tường"
do Đồng Kỳ Anh làm đổ đi, chú Lưu lại âm thầm rót một ly ra nếm thử, ông ấy phát hiện hương vị thật sự không tệ chút nào, luyến tiếc không nỡ đổ đi, lén lút lấy lại.
Lúc này Nhiên Hoàng Minh lại nói là muốn ăn, chú Lưu rất nhiệt tình mà mang ra, ngay trước mắt Tô Hoài Lan, khen ngợi nói: "Tay nghề của cô chủ lớn thật sự không tôi chút nào! Ngay cả vị bác sĩ này nữa, anh cũng mau nếm thử đi"
"Chú Lưu, không phải cháu bảo chú đổ nó đi sao?"
Tô Hoài Lan ngôi trước bàn ăn, vừa ăn sandwich, vừa mang vẻ mặt tức giận mà nói.
Chú Lưu lại trả lời: "Đây là do cô chủ lớn chưng cất cả đêm, có lòng làm cho bác sĩ Nhiên ăn."
Ngay cả Nhiên Hoàng Minh cũng không nén được xúc động mà nói: °Cô bé Kỳ Anh này thật có lòng quá đi."
"Dù anh là bác sĩ, nhưng anh gọi Kỳ Anh là "cô bé” thì không được rồi.
Kỳ Anh dù sao cũng đã kết hôn, tuy rằng cô ấy là vợ của chú tôi, nhưng dù sao anh cũng phải gọi cô ấy một tiếng 'mợ hai'.
Chú Lưu cũng thế, lại gọi Kỳ Anh là cô chủ lớn như chẳng có gì xảy ra, chú cũng nên gọi cô ấy là mợ hai mới đúng."
"Để bản thân cô ấy tự nhớ rằng mình đã là vợ của Phó Quân Bác rồi, phải nhớ rõ mà giữ đúng thân phận của mình, ở cái nhà này không nên vượt qua ranh giới mới được."
Tô Hoài Lan nâng cằm lên, bày ra điệu bộ của mình, mặt mày hớn hở nói.
Nhiên Hoàng Minh và chú Lưu đưa mắt nhìn nhau, sau đó bật cười đứng dậy: "Cô còn chưa chính thức cưới Quân Tiêu mà đã thay Quân Tiêu quản chuyện gia đình rồi sao.
Ừm, như vậy là tốt.
Rất có khí thế của bà chủ!"
"Đương nhiên rồi, Quân Tiêu vô cùng chiều chuộng tôi, tất cả đều nghe theo lời tôi hết!"
Tô Hoài Lan càng thêm hả hê.
Chú Lưu nhìn Tô Hoài Lan, ông bĩu môi, nhịn không được phẫn nộ với cô ta, trong lòng thâm châm biếm cô ta tự mình đa tình.
Cậu chủ lớn không hề thích người phụ nữ Tô Hoài Lan này! Nhiên Hoàng Minh cười đùa, hỏi han: “Lỡ may một ngày nào đó, Quân Tiêu thay lòng đổi dạ, không còn muốn cưới cô nữa, cô định làm sao?” "Quân Tiêu sẽ phải là của tôi, dù sao tôi cũng là ân nhân cứu mạng của anh ấy.
Huống hồ anh ấy cũng đã lấy thân, đoạt được trái tim của tôi.
Tôi nghĩ nhất định anh ấy không muốn mang trên người cái mác kẻ bạc tình đâu!"
"Dù sao Phó Quân Tiêu cũng là tổng giám đốc tập đoàn Phó thị, nếu lại vứt bỏ vị hôn thê là ân nhân cứu mạng này, ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, việc này nếu truyền ra ngoài nhất định sẽ có ảnh hướng đến thị trường chứng khoán của tập đoàn.
Bác sĩ Nhiên, anh xem tôi nói có đúng không?"
Sắc mặt Tô Hoài Lan thâm trâm, đầy tâm cơ nói.
Sau khi cô ta nói xong, Nhiên Hoàng Minh lơ đãng nhìn vào ánh mắt của cô ta.
Trong ánh mắt của Tô Hoài Lan xuất hiện vài tia lươn lẹo, khiến Nhiên Hoàng Minh có chút rùng mình.
Ý cười trên khóe miệng của Nhiên Hoàng Minh dân biến mất, nhất thời không biết phải tiếp nhận lời nói của Tô Hoài Lan như thế nào.
Tuy dáng vẻ Tô Hoài Lan và Đồng Kỳ Anh giống nhau y như đúc, nhưng tính cách thật sự là khác biệt một trời một vực.
Đồng Kỳ Anh cho anh cảm giác vô cùng tự nhiên gần gũi, còn Tô Hoài Lan này lại mang lại cảm giác tràn đầy toan tính.
Quân Tiêu thật sự thích một người phụ nữ như Tô Hoài Lan sao? Nhiên Hoàng Minh cảm thấy, nếu Phó Quân Tiêu thật sự cưới một người như Tô Hoài Lan, nhất định sau này sẽ là một rắc rối lớn.
"Ái chà chà, nhìn vẻ mặt lo lắng của anh về Quân Tiêu đi! Tôi nói đùa thôi! Quân Tiêu nhất định sẽ không phản bội tôi!"
Tô Hoài Lan thấy Nhiên Hoàng Minh nửa ngày không lên tiếng, vì muốn làm hòa hoãn bầu không khí nên thuận miệng nói đùa.
Nhiên Hoàng Minh cười cười: "Mợ cả yên tâm, chỉ cân cô không lừa dối Quân Tiêu, Quân Tiêu nhất định sẽ không phản bội cô.
Đàn ông bọn tôi từng là binh lính, trọng tình trọng nghĩa nhất.
Dĩ nhiên, điều đáng ghét nhất cũng là sự lừa dối và phản bội."
Nói đến đây, Tô Hoài Lan đột nhiên không nói nên lời.
Lừa dõi...
Không sai, ban đầu là do cô ta lừa anh, giả mạo thân phận của Kỳ Anh, làm trận làm thượng ở nhà họ Phó.
Không, không, không! Cô ta không hề lừa dối anh Đó là lỗi của Phó Quân Tiêu! Đó là lỗi của Đồng Kỳ Anh! Từ tận đáy lòng Tô Hoài Lan cũng bất mãn nghĩ như vậy, sau đó đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu người khác.
Cô ta không sai, cô ta là người vô tội nhất.
Nhiên Hoàng Minh nhìn không ra người phụ nữ Tô Hoài Lan này, chỉ biết sau này bản thân nên giữ chút khoảng cách với cô ta.Ghế lái sang trọng của chủ tịch Phó như điên cuồng vây quanh tòa nhà, truyên khắp cả công ty.
Công ty chín giờ vào làm, xe của chủ tịch Phó tám giờ rưỡi đã xuất hiện ở cửa công ty chỗ người gác cửa, nhưng mãi đến mười giờ mới chậm rãi di chuyển xuống gara.
Đồng Kỳ Anh sau khi tỉnh dậy, phát hiện bản thân lại tựa lên người Phó Quân Tiêu, liền "vèo"
một cái ngồi thẳng dậy, di chuyển mông cách ra Phó Quân Tiêu, cô liên tục gật đầu, xin lỗi anh: "Em xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi!"
"Em bị muộn rồi."
Vẻ mặt Phó Quân Tiêu bình tĩnh, giọng điệu thờ ơ nhắc nhở một câu.
Đồng Kỳ Anh ngẩn người, sau khi bình tĩnh lại thì lập tức cầm lấy túi xách rồi mở cửa xe xông ra ngoài.
Phó Quân Tiêu sau đó cũng xuống xe, vận động gân cốt ở cánh tay một chút.
Ha...
Cuối cùng anh cũng có thể di chuyển rồi.
Mà người lai xe nhìn vẻ mặt của Phó Quân Tiêu, bộ dạng há hốc mồm, hoàn toàn chết lặng.
Ngày thường lãnh đạm vô tình, nghiêm túc thận trọng, thế mà cũng có một mặt quan tâm chu đáo như vậy, thật sự khó mà tưởng tượng nổi.
Đồng Kỳ Anh chạy vào phòng làm việc của mình, thở hông hộc, nhãn dấu vân tay và nhận dạng khuôn mặt, mới phát hiện mình đến trễ hơn một tiếng đồng hồ.
Bây giờ đã là mười giờ rưỡi rồi! Vẻ mặt Đồng Kỳ Anh mơ hồ, cô thở hổn hển, vừa ngồi xuống trước bàn làm việc của mình thì đồng nghiệp nữ Tề Như Vân ngồi ở bàn đối diện mình đã cầm lấy bản vẽ, di chuyển mông trên ghế trượt liên tục về phía bàn làm việc của cô.
"Kỳ Anh, hôm nay anh trai của em nổi điên rồi!"
Tề Như Vân cầm lấy bản vẽ, che miệng, thấp giọng nói với cô.
Đồng Kỳ Anh vẻ mặt không rõ chuyện gì, nhìn Tề Như Vân hỏi lại: "Anh ấy làm gì mà nổi điên chứ?"
"Sáng nay rất nhiều nhân viên trong công ty nhìn thấy xe của chủ tịch Phó đến trước cửa bảo vệ lúc tám giờ rưỡi, sau đó lại đi vòng quanh đường nhựa của tòa nhà, tới tận lúc anh ấy vào văn phòng, xe của chủ tịch Phó mới vào gara ngâm."
Tề Như Vân thần bí nói.
Đồng Kỳ Anh nghe thế vô cùng kinh ngạc.
Có lẽ Tề Như Vân không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng Đồng Kỳ Anh cũng đoán được đại khái vấn đề.
Anh trai sẽ không phải vì muốn cô ngủ ngon nên mới...
Nghĩ đến đây, Đồng Kỳ Anh liên ra sức lắc đầu.
Tại sao anh trai cô lại làm vậy? Hoặc cũng có thể, anh trai cô là loại đàn ông thích quan tâm người khác đi.
Anh ấy đối với cô cũng quan tâm như vậy.
Hơn nữa ngày thường cũng chăm sóc rất dịu dàng.
Cho nên...
Đó là điểm chung của hai anh em bọn họ.
Đồng Kỳ Anh vừa nghĩ như vậy, trong lòng liền thông suốt.
Chỉ là mỗi khi cô nghĩ đến Phó Quân Bác, sẽ không tự chủ được lấy điện thoại di động ra gửi cho anh ấy một tin nhắn, nói rằng cô nhớ anh.
"Đúng rồi, chị còn chưa nói cho em biết! Bây giờ mọi người đang điên cuồng bàn luận trong nhóm kín, nói rằng xu hướng tình dục của chủ tịch Phó có vấn đề!"
Ngay sau đó, Tề Như Vân lại lén lút thì thầm vào tai Đồng Kỳ Anh.
Sau khi suy nghĩ của Đồng Kỳ Anh được kéo trở về, ngay lập tức kinh ngạc trừng mắt nhìn Tề Như Vân.
Tề Như Vân thấy Đồng Kỳ Anh không tin mình, cô lấy điện thoại của mình ra, mở cho Đồng Kỳ Anh xem lịch sử cuộc trò chuyện.
Đồng Kỳ Anh xem xong tin nhãn dở khóc dở cười, lại vì anh trai Phó Quân Tiêu mà bất mãn.
Mấy người phụ nữ nói hươu nói vượn về Phó Quân Tiêu, không ai khác chính là mấy người lần trước được cô truyền đạt “Ái Mộ chỉ tình", tặng quà bị cự tuyệt.
Mỗi người bọn họ đều rất xinh đẹp, ăn mặc thời trang và phong cách, có thể xem là "bông hồng"
của công ty, nhưng họ không nhất thiết vì "tình yêu bị từ chối” mà lại độc ác phỉ báng người khác như vậy chứ "Em đừng nói với ai là chị cho em xem tin nhắn nha! Vì em là em của chủ tịch Phó, mọi người sợ em mách lẻo nên mới không cho em vào nhóm này."
Tề Như Vân bí mật nói.
Đồng Kỳ Anh cười cười gật đầu, nhất thời cảm thấy Phó Quân Tiêu thật oan ức, đột nhiên cô nhớ lại chuyện tối qua Tô Hoài Lan bảo chú Lưu thay ga trải giường, cô khẳng định với Tề Như Vân: "Tình cảm giữa anh hai và chị dâu của em rất tốt, tối hôm qua hai người họ còn bảo chú Lưu thay ga trải giường cho bọn họ” Tề Như Vân nghe Đồng Kỳ Anh nói vậy, sắc mặt trong nháy mắt liên nửa tím nửa đỏ.
Đồng Kỳ Anh cười cười, liếc nhìn Tề Như Vân một cái.
Lần này tin đồn về khuynh hướng tình dục của Phó Quân Tiêu thật sự có vấn đề, hẳn là tự tung tự tác rồi! "Anh trai em thật sự đã có vợ rồi sao?"
Tề Như Vân hỏi..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.