“Nói như vậy có nghĩa là cô vẫn chưa có cuốn ghi chép nào khác ngoài quyển về “Cổ trùng” mà bà cô viết?” Nhiên Hoàng Minh nghi hoặc nhìn Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh kinh ngạc nhìn ánh mắt Nhiên Hoàng Minh, hoàn toàn không biết nguyên do vẽ câu nói của anh ta.
Nhiên Hoàng Minh thấy Đồng Kỳ Anh đang thật sự không hiểu chuyện gì mới giải thích: “Trong nhật ký hành nghề y của bà ngoại cô có ghi chép đã cứu chữa cho bệnh nhân bị trúng cổ trùng, trúng loại cổ trùng gì, cách giải cố trùng như thế nào.
Bà ngoại cô có ghi lại là đã ghi chép trong cuốn “Cổ trát” do chính tay bà ấy viết.” “Cổ trát?” Đồng Kỳ Anh ngẩn người, cố gắng nhớ lại khoảng thời gian còn ở với bà ngoại.
Nếu không có Nhiên Hoàng Minh nhắc nhở thì cô đã thật sự quên mất chuyện này rồi.
“Bà ngoại tôi có từng viết một quyển như này, lúc nhỏ tôi đã từng thấy nhưng lúc đó ở với bà bà chưa từng dạy cho tôi thuật nuôi cổ trùng, cho nên tôi cũng không hiểu cổ trùng...” Đồng Kỳ Anh vừa nói vừa giơ tay lên theo bản năng gãi gãi sau gáy: “Tôi không nhớ bà để cuốn cổ trát ở đâu.
Có lẽ, bà đã đốt nó đi rồi! Bà ngoại từng nói đó là thứ hại người.” “Vậy sao? Nếu như đã đốt, vậy thì không thể làm gì hơn được nữa rồi.” Nhiên Hoàng Minh có chút đăm chiêu nói.
Thuật nuôi cổ trùng, chung quy lại cũng không phải là thứ tốt lành gì.
“Ừ” Đồng Kỳ Anh gật đầu đồng ý.
Nhiên Hoàng Minh chợt cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-vo-cung-ngot-ngao/1680988/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.