Chương trước
Chương sau
Phó Quân Tiêu hoàn toàn không đế ý đến lời nói của Tô Hoài Lan, Phó Quân Tiêu anh là ai chứ, sao lại dễ dàng tức giận vì vài ba câu nói của một người phụ nữ? Đồng Kỳ Anh từ trên gác đi xuống, trở lại nhà bếp tiếp tục giúp đỡ thím Lưu dọn dẹp mọi việc, thím Lưu nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Đồng Kỳ Anh liên quan tâm hỏi: “Mợ Hai, mặt mợ thế này là?” Thím Lưu ở bên cạnh hỏi nhưng trong đâu Đồng Kỳ Anh lại đang nghĩ đến chuyện của mình và Phó Quân Bác.
Dáng vẻ Đồng Kỳ Anh leo lên người Phó Quân Bác lúc nãy thật sự là quá trêu người rồi, lúc đó cô khoe ra bộ ngực căng tròn, đôi chân tuyệt đẹp, tư thế quyến rũ, vẻ đẹp vô cùng mê hoặc khiến ai nhìn cũng không thể cưỡng lại được.
Đồng Kỳ Anh đột nhiên cảm thấy, có phải là bản thân mình quá nhạt nhẽo vô vị cho nên Phó Quân Bác mới không có “Hứng thú” với cô.
Sở dĩ lần trước có thể thành công, hoàn toàn là do thành phần kích dục có trong lọ nước hoa đó nhưng vẫn không làm cho Phó Quân Bác vui vẻ, kết quả là chuyện đó chỉ làm được một nửa.
Còn lần sau thì sao chứ? Lân sau, cô nên làm thế nào để “Hầu hạ” Phó Quân Bác đây? “Mợ Hai, mợ đang nghĩ gì đó?” Thím Lưu cao giọng hỏi.
Lúc này Đồng Kỳ Anh mới lấy lại tinh thân, cười ngại ngùng với thím Lưu một cái: “Không ạ, không có gì!” “Ôi chao, mợ thật sự tốt như này sao lại cứ thế gả cho cậu Hai chứ?” Thím Lưu tay cầm khăn lau vừa lau bếp vừa cảm khái nói.
Nếu không phải là Đồng Kỳ Anh luôn miệng nhắc tới, thím ấy thật sự sẽ không biết quản gia làm việc cho cậu cả ở nhà riêng là Đồng Kỳ Anh, bây giờ đã là vợ hợp pháp của Phó Quân Bác.
Đồng Kỳ Anh ngơ ngác hỏi lại: “Tại sao cháu không thể gả cho Quân Bác?” “Không tại sao cả, cậu Hai cũng rất tốt.
Từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện nhưng lại không được lòng ông cụ cho lắm ” Thím Lưu thở dài một tiếng.
Đồng Kỳ Anh không nhịn nổi cười nói: “Được lòng cháu là được.
Người khác không thích nhưng cháu thích.” “Con nhóc này.” Thím Lưu không nhịn được mà bật cười: “Vợ chồng cháu cứ sống vui vẻ đi!” Đứa nhóc Kỳ Anh này, tình yêu dành cho cậu Hai thật đơn thuần và đơn giản.
Chỉ là thật đáng thương cho cô, cậu cả đó...
Mặc dù trong lòng thím Lựu biết rất rõ nhưng thím ấy sẽ không nói ra những lời không nên nói cho Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh sau khi giúp thím Lưu xong thì ra khỏi nhà bếp, cô gặp một người đàn ông bên ngoài mặc một chiếc áo vest màu trắng, bên trong là chiếc áo sơ mi màu đen đeo cà vạt, túi áo vest ở trên ngực có cài một cái kính một mắt.
Người đàn ông này, Đồng Kỳ Anh đã từng gặp.
Lần trước lúc cô bị hôn mê bất tỉnh được Phó Quân Tiêu đưa đến đây, lúc đó anh ta cũng ở đây.
“ÔI Tôi mới đi công tác chưa được bao lâu, Quân Tiêu nhà chúng ta đã tìm được một người phụ nữ dắt về rồi à!” Nhiên Hoàng Minh trêu chọc nói.
Thím Lưu sau khi từ nhà bếp đi ra cũng nhìn thấy Nhiên Hoàng Minh liên cúi người chào hỏi: “Bác sĩ Nhiên đã về ạ” “Thím Lưu, mau giới thiệu cho cháu cô gái xinh đẹp này đi!” Nhiên Hoàng Minh nhìn Đồng Kỳ Anh đầy hứng thú.
Thím Lưu liên giới thiệu: “Đây là cô Đồng Kỳ Anh, vợ mới cưới của cậu chủ Phó Quân Bác, mợ Hai nhà họ Phó.” “Mợ Hai, đây là Nhiên Hoàng Minh, bác sĩ Nhiên, bác sĩ riêng của cậu cả."
“Bác sĩ Nhiên, xin chào.” Đồng Kỳ Anh hơi gật đầu chào hỏi.
Nhiên Hoàng Minh bước đến gần Đồng Kỳ Anh, hơi cúi người xuống ngửi ngửi cổ cô.
Đồng Kỳ Anh ngượng ngùng lùi về sau, né tránh sự gần gũi của Nhiên Hoàng Minh.
Nhiên Hoàng Minh hiểu ý cười một cái, không kìm được mà nói: “Tôi ngửi thấy trên người cô có “Mùi hương của trinh nữ”, mùi hương quen thuộc này...
ừm? Cô chính là Tạ Liên trong Dạ Mị đó sao?” “Hả?” Đồng Kỳ Anh kinh ngạc trợn mắt nhìn Nhiên Hoàng Minh.
Làm sao anh ta biết được chứ? Lúc này, Phó Quân Tiêu từ trên lầu đi xuống, vô tình nghe được câu nói này của Nhiên Hoàng Minh anh kinh ngạc dừng bước.
“Anh nhận nhầm người rồi...” Đồng Kỳ Anh cười thẹn thùng nhưng trong lòng rất buồn bực, người đàn ông này sao lại thế chứ, tại sao lại nhận ra cô.
Lễ nào, lần trước lúc cô qua đêm ở đây, anh ta đã tháo bỏ mặt nạ của cô ra sao?Trong lòng Đồng Kỳ Anh đang suy đoán, có chút lo sợ bất an.
Nhiên Hoàng Minh giơ tay lên lắc lắc ngón tay trỏ: “No no no, khứu giác của tôi vô cùng nhạy bén.
Trên cơ thể mỗi người đều sẽ có một mùi hương đặc biệt.
Mùi hương trên người cô, tôi nhớ là một loại mùi hương có từ các cô gái gái trẻ và mùi dược thảo.
Nếu tôi đoán không nhầm thì nhà của cô đang mở một hiệu thuốc hoặc là trước đây cô đã từng tiếp xúc với dược thảo nhiều năm” Đồng Kỳ Anh nghe anh ta nói vậy, theo bản năng cũng giơ cánh tay mình lên ngửi ngửi nhưng chỉ ngửi thấy mùi hương của nước giặt quần áo.
“Xem ra tôi đoán không sai chút nào rồi!” Nhiên Hoàng Minh cười đắc ý: “Cô thật sự là Tạ Liên trong Dạ Mị” “Ừ” Đồng Kỳ Anh hơi gật đầu đáp lại theo bản năng rồi nhìn Nhiên Hoàng Minh bằng ánh mắt sùng bái, tò mò hỏi: “Vậy anh dạy tôi đi, làm thế nào để phân biệt mùi hương trên người người khác.” “Cái này tôi không cách nào dạy được, đây là khả năng bẩm sinh của tôi, khứu giác vô cùng nhạy bén.” Nhiên Hoàng Minh cười nói.
Phó Quân Tiêu đứng trên cầu thang không khỏi vui mừng khóe miệng khẽ nhếch lên.
Hóa ra...
Từ đầu đến cuối anh không hề hôn nhầm người, mặc dù anh không có khứu giác nhạy bén giống Nhiên Hoàng Minh nhưng ít ra cảm giác của anh với Kỳ Anh luôn đúng.
Anh một lòng hướng về phía cô, loại trực giác đó luôn khiến cho thể xác và tâm hồn anh tiến đến gần cô hơn.
Mỗi cái chau mày mỗi một nụ cười của Đồng Kỳ Anh, tất cả đều hiện lên trong ánh mắt anh, thậm chí là rơi sâu vào nơi trái tim anh.
Thứ tình yêu đau khổ nhất trên thế giới này có lẽ chính là tình yêu của anh, yêu mà không có được cũng không thể nói ra, yêu mà không thể làm gì được...
Lúc này, Tô Hoài Lan theo sau Phó Quân Tiêu nhìn thấy dưới lầu có khách đến thì ngay lập tức tiến lên khoác lấy cánh tay Phó Quân Tiêu làm bộ như là rất thân mật rồi tiếp tục kéo anh đi xuống lầu.
“Ôi chao! Trong nhà có khách đến chơi sao? Dáng vẻ thật là anh tuấn! Thím Lưu, còn không mau đi pha trà cho khách.” Tô Hoài Lan giống như bà chủ ngôi nhà hô hào lên.
“Vâng.” Thím Lưu nhìn thấy ánh mắt tráo trở khinh khinh của Tô Hoài Lan liên xoay người đi vào nhà bếp.
Nhiên Hoàng Minh nhìn về phía giọng nói đó, sau khi nhìn rõ dáng vẻ của Tô Hoài Lan thì vô cùng giật mình rồi lại thấy cô ta đang ôm Phó Quân Tiêu hết sức thân mật, trong lòng thâm đoán đây có thể là Tô Hoài Lan mà Phó Quân Tiêu thường nhắc tới với anh ta.
Chỉ có điều, thật ra nhìn dáng vẻ của Tô Hoài Lan và Đồng Kỳ Anh nhìn rất giống sinh đôi.
“Nói vậy, cô gái xinh đẹp này chắc chắn là cô Hoài Lan mà Quân Tiêu thường nhắc tới với tôi rồi” So với sự trêu đùa tự nhiên với Đồng Kỳ Anh, ngược lại Nhiên Hoàng Minh lại chào hỏi Tô Hoài Lan vô cùng lễ độ.
Tô Hoài Lan bông cảm thấy vừa mừng vừa lo, vui vẻ hỏi lại: “Là thật sao? Quân Tiêu hay nhắc tới tôi với anh sao?” “Tất nhiên rồi, khoảng thời gian cô đi du lịch Hàn Quốc, Quân Tiêu đã phải chịu đựng đủ mọi đau khổ của nỗi tương tư! Cũng là vì cô...” Nhiên Hoàng Minh vừa nói ánh mắt vừa nhìn về phía Đồng Kỳ Anh, ngay lập tức những lời muốn nói đều nuốt vào trong.
Dù sao cũng không thể vạch trần hết mọi chuyện của người anh em này được! Nói rằng trong những ngày “Chính cung nương nương” không có ở nhà, cậu cả Phó đã dây dưa mập mờ với cô ca sĩ Tạ Liên trong câu lạc bộ Dạ MỊ “Tôi cái gì chứ?” Tô Hoài Lan tò mò hỏi tiếp.
Nhiên Hoàng Minh nhếch miệng cười, ánh mắt dừng lại trên người Phó Quân Tiêu.
Vẻ mặt Phó Quân Tiêu rất bình tĩnh, dường như không hề Sợ rằng anh ta sẽ nói lộ ra hết mọi chuyện.
Người anh em Không còn cách nào khác, những việc cần che giấu giúp anh ta vẫn che giấu khá tốt! “Wi cô mà tìm tôi để uống rượu giải sầu! Nói cho tôi sự nhớ nhung về cô.” Nhiên Hoàng Minh nói tiếp.
Đồng Kỳ Anh nghe Nhiên Hoàng Minh nói vậy, trong lòng cô càng chắc chắn hơn về những suy đoán trước đây của mình.
Sở dĩ trước đây Phó Quân Tiêu đối xử hết sức thân mật với cô là vì anh coi cô như Tô Hoài Lan.
Về trình tự thời gian, đương nhiên là Đồng Kỳ Anh không biết nhưng cô thấy rằng Phó Quân Tiêu thật sư rất yêu Tô Hoài Lan, trong lòng cũng coi như nhẹ nhõm.
Mặc dù Tô Hoài Lan không xứng là một người phụ nữ tốt nhưng với tư cách từng là chị em thân thiết của cô ta, Tô Hoài Lan có thể hạnh phúc cô tự nhiên cảm thấy vui thay cho cô ta.
Phó Quân Tiêu dường như cũng không có ý định sẽ giải thích cho Nhiên Hoàng Minh, để mặc cho anh ta hiếu lâm mối quan hệ giữa mình và Tô Hoài Lan.
Mọi người càng cho rằng người anh thật lòng yêu là Tô Hoài Lan, như vậy đối với Đồng Kỳ Anh mà nói càng là một chuyện tốt.
Chí ít anh sẽ không mang rắc rối đến cho cô và ít ra anh còn có thể lấy danh nghĩa là anh cả để đứng ở phía sau bảo vệ cho sự an toàn của cô.
Ở đây, Tô Hoài Lan rõ ràng là người đứng đầu nhưng cô ta đã nhìn thấu được sự tình của Phó Quân Tiêu.
Nếu như Phó Quân Tiêu đồng ý để cô ta làm người thay thế của Đồng Kỳ Anh, có lẽ cô ta còn có cơ hội để trở mình nhưng anh không đồng ý, anh chỉ lấy cô ta ra làm vỏ bọc, khiến cho cô ta không có chút cơ hội nào có được trái tim anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.