Phó Quân Tiêu hoàn toàn không đế ý đến lời nói của Tô Hoài Lan, Phó Quân Tiêu anh là ai chứ, sao lại dễ dàng tức giận vì vài ba câu nói của một người phụ nữ? Đồng Kỳ Anh từ trên gác đi xuống, trở lại nhà bếp tiếp tục giúp đỡ thím Lưu dọn dẹp mọi việc, thím Lưu nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Đồng Kỳ Anh liên quan tâm hỏi: “Mợ Hai, mặt mợ thế này là?” Thím Lưu ở bên cạnh hỏi nhưng trong đâu Đồng Kỳ Anh lại đang nghĩ đến chuyện của mình và Phó Quân Bác.
Dáng vẻ Đồng Kỳ Anh leo lên người Phó Quân Bác lúc nãy thật sự là quá trêu người rồi, lúc đó cô khoe ra bộ ngực căng tròn, đôi chân tuyệt đẹp, tư thế quyến rũ, vẻ đẹp vô cùng mê hoặc khiến ai nhìn cũng không thể cưỡng lại được.
Đồng Kỳ Anh đột nhiên cảm thấy, có phải là bản thân mình quá nhạt nhẽo vô vị cho nên Phó Quân Bác mới không có “Hứng thú” với cô.
Sở dĩ lần trước có thể thành công, hoàn toàn là do thành phần kích dục có trong lọ nước hoa đó nhưng vẫn không làm cho Phó Quân Bác vui vẻ, kết quả là chuyện đó chỉ làm được một nửa.
Còn lần sau thì sao chứ? Lân sau, cô nên làm thế nào để “Hầu hạ” Phó Quân Bác đây? “Mợ Hai, mợ đang nghĩ gì đó?” Thím Lưu cao giọng hỏi.
Lúc này Đồng Kỳ Anh mới lấy lại tinh thân, cười ngại ngùng với thím Lưu một cái: “Không ạ, không có gì!” “Ôi chao, mợ thật sự tốt như này sao lại cứ thế gả cho cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-vo-cung-ngot-ngao/1680986/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.