"Hơn chín mươi nghìn đô."
Phó Quân Bác bình thản đáp.
"Em cho anh một trăm sáu mươi nghìn đô, anh cùng em lập ra một công ty mới, tự mình làm ông chủ, sao nào?"
Lý Tư San mỉm cười hỏi, dừng lại một lát xong cô ta lấy ra hai bọc quà từ trong túi xách, đưa cho Phó Quân Bác, nói: "Em thay anh trả hết nợ ở ngoài."
Phó Quân Bác nhìn thấy đồ mà Lý Tư San đưa cho mình, không khỏi nhíu mày.
Đây là đồng hồ cổ và bút máy mà ngày hôm đó khi anh ấy rơi vào đường cùng đã phải đem đi cầm cổ để trang trải, anh ấy không nghĩ rằng cô ta lại giúp anh chuộc về toàn bộ.
Lý Tư San là cô chủ lớn của tập đoàn Lý Thị, mặc dù trên cô ta có một người anh trai và một đứa em gái cùng cha khác mẹ nữa, nhưng bố cô ta thì lại đối xử với ba anh em cô ta như nhau.
Cho nên ở tập đoàn Lý thị, Lý Tư San có một phân tư số cố phần.
Tập đoàn Lý thị và Quý thị, đều là các tập đoàn đã được đưa lên sàn chứng khoán.
Chỉ có điều tập đoàn Phó thị là tập đoàn gia đình, có lịch sử lâu năm, lũng đoạn rất nhiều ngành nghề, cho nên thu nhập hàng năm của tập đoàn Phó thị cũng gấp mười lần tập đoàn Lý thị.
Dù vậy, tập đoàn Lý thị vẫn là tập đoàn duy nhất có thể chống lại tập đoàn Phó thị lớn mạnh.
"Anh dự định cả đời này đều làm công cho anh trai mình sao? Ông nội anh không hề coi trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-vo-cung-ngot-ngao/1680957/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.