Vì sao Quân Bác lại đột nhiên đối xử lạnh nhạt với cô như vậy? Trong lòng Đồng Kỳ Anh vô cùng buôn bực, rửa mặt xong cô đi đến bên bàn ăn, nhìn trên mặt bàn có bày sẵn bữa sáng, đuôi lông mày không khỏi vui sướng nhếch lên. Trên bàn ăn có hai chiếc hộp giữ nhiệt, bên cạnh còn có một tờ giấy.
"Nhớ ăn sáng, thuốc cũng phải uống đúng giờ, buổi tối tôi sẽ về nhà ăn cơm." Từng nét chữ rất đẹp, Đồng Kỳ Anh đặt tờ giấy xuống, lấy hộp giữ nhiệt mở nắp ra. Bên trong là cháo đậu đỏ, trứng rán, còn có cả bánh bao nhỏ.
Đều là các món mà cô thích... Đồng Kỳ Anh mỉm cười vui vẻ, đang ngồi trước bàn ăn hạnh phúc nhảy cẫng lên. Chuyện không vui vì hôm qua suýt chút nữa bị người đàn ông kia cưỡng hiếp trong xe đã sớm bị cô ném đến tận chín tầng mây rồi. Nhưng cảm giác hạnh phúc cũng chỉ diễn ra trong giây phút ở bên cạnh Quân Bác đêm qua mà thôi. Những ngày sau đó, Phó Quân Bác càng hiếm khi ở nhà hơn nữa.
Nhưng anh ta không phải là vì Lý Tư San, cũng không phải bởi vì Đồng Kỳ Anh cô, mà là do chuyện công việc thật sự đang rất bộn bề đủ thứ chuyện. Đồng Kỳ Anh bỗng nhiên phát hiện ra rằng cho dù mình đã kết hôn rồi, nhưng kết quả là vẫn chỉ có một mình thôi.
Cô ăn cơm một mình, ngủ một mình... Một mình, ngẩn ngơ đối mặt với căn phòng trống rồng này. Dần dần, Đồng Kỳ Anh cảm thấy được trực giác của mình là đúng dần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-vo-cung-ngot-ngao/1680947/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.