Chương trước
Chương sau
Có thể nói biểu cảm của Phó Quân Tiêu phong phú hơn rất nhiều.
Nhiên Hoàng Minh càng nghĩ càng thấy chuyện này thú vị. Bước vào chủ đề này, đột nhiên Nhiên Hoàng Minh nghĩ tới chuyện quan trọng nhất kia, hỏi luôn: “Quân Tiêu, tối hôm qua cậu phái người bỏ túi cho tôi đem về một vật thí nghiệm sống coi như là quà cảm ơn tôi cứu “Tạ Liên” nhà cậu đấy à?” “Cậu nghĩ thế nào thì nghĩ. Phó Quân Tiêu lạnh nhạt trả lời.
Mày kiếm Nhiên Hoàng Minh nhíu lại, cười xấu xa: "Không thừa nhận cũng được thôi! Dù sao thì cậu cứ yên tâm đi. Tôi sẽ không làm loạn đến mức xảy ra án mạng cho cậu!” Phó Quân Tiêu ngẩng đầu nhìn Nhiên Hoàng Minh, im lặng không lên tiếng.
Trong khi hai người đang trò chuyện, thím Lưu dân Đồng Kỳ Anh đi xuống từ trên tầng.
Lúc Nhiên Hoàng Minh dõi mắt nhìn theo chiếc váy tím nhạt lộ ra bờ vai trắng mịn của Đồng Kỳ Anh, không khỏi hiểu ý quay đầu nhìn Phó Quân Tiêu, cười một cái không rõ ý vị.
Còn nói không thích Tạ Liên, ngay cả ba vòng của người ta cũng đều nhìn kỹ mài Sáng nay Nhiên Hoàng Minh chính tai nghe được Phó Quân Tiêu anh gọi cho bà chủ của một cửa hàng quần áo cao cấp, kêu bà chủ kia đưa một đống quần áo ngoài và áo lót đầy đủ tới.
Phó Quân Tiêu còn báo hết số đo ba vòng và chiều cao của người ta không sót một chữ cho bà chủ nghe. Quần áo này mặc lên không chỉ vừa người như thế, mà còn sáng chói rung động lòng người. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); 2062622_1_25,602062622_2_25,60
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.