Đường Vẫn Kiều đã quyết định con đường mà Đồng Kỳ Anh theo là hai chữ "thanh thuần", trong "Dạ Hoặc", đa số phụ nữ nơi đây đều là những người phong trần, hiển nhiên đàn ông đã cảm thấy nhàm chán với loại “son trân phấn tục” ấy.
Ngược lại, sự trong trắng của Đồng Kỳ Anh có thể chiếm được trái tim của đám đàn ông, trở thành ánh trăng trong mắt bọn họ.
Ngay cả Nhiên Hoàng Minh, khi nghe tiếng ca của "Tạ Liên" cũng cảm thấy không uống công anh ta đến đây một chuyến. Phó Quân Tiêu giật mình nhìn lên trên sân khấu, chỉ thấy một cô gái xinh xắn, đáng yêu, mặc một chiếc váy trắng thanh thuần, diễm lệ. "Hoài Lan”... Giọng ca của cô gái này thật sự không khác gì so với giọng của “Hoài Lan”...
Tuy nhiên, trong lòng Phó Quân Tiêu biết rõ, anh chỉ đang quá nhạy cảm với hai từ “Hoài Lan” mà thôi.
Có lẽ dạo gần đây, anh thật sự đã biết tương tư rồi. Chỉ cần là điều liên quan đến “Hoài Lan”, anh đều sẽ mất kiểm soát, trở nên phấn khích một cách lạ thường.
Thế nhưng, sau sự phấn khích ấy, là một cảm giác thật kì lạ, tựa như cô đơn, lạc lõng vậy.
Giống như đêm Lý Tư San giả mạo vị hôn thê của anh, khiến anh lầm tưởng rằng "Tô Hoài Lan" đã quay lại.
Có vẻ như, chừng nào "Hoài Lan" vẫn chưa trở về từ Hàn Quốc thì tâm trạng của anh sẽ chẳng thể nào khá lên được.
Phó Quân Tiêu một hơi uống cạn ly cocktail, anh nhận ra, nếu bản thân cứ tiếp tục nhìn vật nhớ người như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-vo-cung-ngot-ngao/1680907/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.