Đồng Kỳ Anh đi tới cửa phòng bên, nhìn cảnh tượng bên trong một chút. Là cô gái vừa liếm giày cho cậu ấm được gọi là “cậu Lý” kia.
Mà một người đàn ông khác có dáng người mập mạp đang ngồi trước bàn làm việc, bắt chéo hai chân, có vẻ như là cấp trên của cô gái này. Đồng Kỳ Anh thấy cô gái kia khóc lóc vô cùng tủi thân, lúc đang định bước vào nói giúp cho cô gái kia, đột nhiên trong đầu nghĩ tới những lời cảnh cáo trước đó của Văn Minh Phương. Đúng thế Cô là ai? Chẳng qua chỉ là hạng người ở tầng dưới cùng như những cô gái khác ở đây. Cô có năng lực gì để có thể giúp cô gái kia? Đồng Kỳ Anh thu lại tấm lòng thương người mà không giúp được gì của mình, vẻ mặt chán nản xoay người quay về phòng nghỉ của mình.
Tối nay cô mặc quần áo đi hát, Đường Vãn Kiều đã đính tờ giấy nhãn trên gương trang điểm, cô chỉ cần làm theo là được. Đồng Kỳ Anh đóng cửa, thay xong bộ váy tiên dài màu trắng mà Đường Văn Kiều nhắc trong giấy nhản kia, thấy thời gian sắp tới nên ra cửa định tới trước sàn chờ. Nét cổ kính của “Dạ Mị” vân khá nông đậm, rất nhiều cô gái làm việc ở đây đều mặc đồ cổ trang như cô, đi trên hành lang dài.
Những cô gái làm việc ở đây có một quy định bằng miệng. chỉ cần là cô gái đeo mặt nạ thì đều là người bán tài nghệ chứ không bán thân, đàn ông khác không được ngó nghé, ngay cả khách hàng cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-vo-cung-ngot-ngao/1680905/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.